Thứ Tư, 14 tháng 10, 2009

Mr Nice - We like you!

Anh Trung ơi!
Mình đọc người Việt trẻ trên Công Dân Toàn Cầu mình vúng tay tí lào!

Tu đâu ko bằng tu tại gia. Gia nhà Ép M Ti có một người Việt Trẻ như thế. Anh như một người anh Nuôi trong sự nghiệp trồng người đầy chông gai, vất vả. Đó là anh TrungDongGaJ. Nếu như các thế hệ FMT đều gọi cô Đỗ Vân Anh bằng cái tên rất trìu mến “ Ms Fair của mọi thế hệ FMT” thì anh Trung, giáo vụ của khoa là MR NICE – we like you!
Phòng giáo viên dạy bị “trấn”, anh Trung ơi! . Phòng thi bị úp sọt, “anhTrung ơi!” Máy tính trục trặc “ Anh Trung ơi, service đi anh”. Có thể nói tội lười AI TI của một số lượng ko nhỏ chị em giảng viên Ép M Ti là tội của anh Trung, cứ serve chị em đầy đủ, làm chị em NƯỜI ời “ anh Trung ơi!”.
Chụp ảnh giải trí cho chị em, và cả một anh “ anh Trung ơi!”.

Mã số thuế, anh gửi thông tin đầy đủ, anh giục thì có đứa ăn vạ” lương em làm gì mà phải nộp thuế hỡi anh, MST nàm giè”! “ em ơi, nghèo thì lâu giàu mấy chốc, nhón tay tí anh làm cho”.
Sáng, giảng viên có chồng nhận tin “ em ơi, phòng 708 nhé”. Chết chửa, tin nhắn từ anh Trung. Chồng quả này ghen phải biết :D. “ 708 nhà C, thi môn Business Communication” :D
Và dường như câu cửa miệng này ko chỉ ở khóe môi, ánh mắt của giảng viên mà còn từ sinh viên. “ Anh Trung ơi!”. Sách “ anh Trung ơi!”. Điểm lạc “ anh Trung ơi!”. Lịch thi “ anh Trung ơi!”. Thời khóa biểu “ Anh Trung ơi!”. Tiền “ Anh Trung ơi!”.
“Tảo hôn, anh Trung ơi!” mẹ cu Bi gọi :D
ANH TRUNG ƠI! Anh Trung hỡi anh Trung hời! J! Có khi phải lấy vỏ X-Men để xếp hình anh Trung J! An ủi, động viên, ko tranh cãi, làm tất, làm tuốt. Tìm đâu xa hỡi Công dân Toàn Cầu, Mr Nice nhà mình đây này!

Linhzo và đồng bọn.
-- --

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

AKS Vietnam - About us


AKS Vietnam stands for Attitudes Knowledge and Skills , the three core concepts of human resources management.


AKS Vietnam starts up for supporting SOCIAL ENTREPREPEURS by mentoring students about career paths, training them the social business skills, coaching them on how to apply the social, business knowledge they learnt in real world through fellowship, intership programs, questioning their attitudes toward society through projects, activities for community and charity.

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2009

Internship programs and Community projects



Update soon!

Gender Issue ( random memory when working 4 charity)

http://s672.photobucket.com/albums/vv82/zaozo/KoTo%20_K11/

Gender is used to describe those characteristics of women and men, which are socially constructed, while sex refers to those which are biologically determined. People are born female or male but learn to be girls and boys who grow into women and men. This learned behavior makes up gender identity and determines gender roles.

World Health Organization. (2002). Integrating gender perspectives into the work of WHO. Switzerland: Author.

Chuẩn bị facilitate cho Mellisa về Life Skills cho các em KoTo mà mình vắt óc ko nghĩ ra được từ Gender Equality. Con H cũng bó tay nốt, cứ mải trần mát uồng khỏe cho lém, chả nghĩ dịch hộ bẹn.

Long time no see há! J J J Chị đi đâu bọn em ko thấy chị? Bị nhét xuống tầng hầm với Vân Đần chứ đâuJ Chị hiến dâng 3 đứa sv của chị cho bọn em còn gì. You like them? YEAH!

Hằng, Liên BA06 bị mình dụ làm volunteer của KoTo cũng khoái dân KoTo, đêm còn nhắt tin khoe được mời tham dự lễ tốt nghiệp của K11. Em mặc gì hả chị? Dress up!

Thế còn Mây? Các con giời ngơ ngác. Mình nháy về phía Song, bọn em muốn hỏi Mây thì phải hỏi Song.
Cậu bé này thích bé Mây ngay buổi học đầu tiên. JJJ

Chuyện lính ( 05/2009)

Sáu tháng khoai sùng , lấy chồng …. Lấy thằng khùng còn hơn
Đây là câu cửa miệng của chị em đồng bào nên với chiến sĩ, cứ ưng là mừng rồi.
Sĩ quan vặn con Hoa” em làm gì? “ “ dạ em thất nghiệp ạ!” “ tốt, trên đảo có nghề rất vượng, đó là nghề nuôi con .”
………………………..
Đồn trưởng đi quá tá hỏa “ sao bố lại ngồi đây?”
“chúng nó bảo tao là lên thăm đồn, ăn được, ngủ được thì gác được” .
Thằng S Nam Định, lại giở trò.
Thằng S Nam Định ngoa ngoắt đến quắt người. Nếu thi hoa hậu ngoa toàn miền Bắc, chắc nó cưỡng đoạt giải hoa hậu đặc biệt. Thi thoảng ngồi bùn, chọc cho nó ngoa lên, nghe đến rác cả tai. Bọn chúng nó khẳng định, mẹ théng Sơn đẻ nó, đảm bảo cái miệng nó chui ra trước. Ngoa kinh! Mình tặng cho thằng ku Trung Nông Cống cái quạt, nó cũng phải đòi bằng được cái nón làm kỷ niệm. Bố cái thèng bon chen.
…………………………………….
Mình đang bơi ngon thì bị dầu dính chân. Con Hoa lại bắt hong khô mới cho về . Chóa! Thế là mình quấn khăn làm váy, hong quần áo, ngắm biển.
Về đến đồn, chà mãi, dầu vẫn nhất định ko chịu ra.
“sao bị dính dầu hay vậy? Đoảng!” “ em cận, bỏ kính ra nhìn dầu tưởng tảo nên te te vẫy tảo hix”.
Nghe thương thế con gì, anh M, trực bang , ra cầm nguyên thùng nước rửa chén to vật . “ ấy ấy, đừng đỏ đầu em! “ zô xòe nụ cười nịnh bợ. Mặt lanh te, a M rót nước rửa chén vào chân zô “ rửa cái nèng nó mới ra.” A M lừa như chảo chớp mà mặt anh ý cử tỉnh queo. “ con nhỏ kia đâu bé? “ Nó lăng quăng xuống xã ạ!” “ Rồi tui lại bị chửi à nha, tui trực bang lần nào cũng mất người” .
Con Hoa vừa ngó mặt mình nói “ a TTT thấy tao hỏi mày, Linh đâu? Lại đi rồi hả? Em bảo nó, 9 giờ tối phải về đồn, 9.30 tắt đèn đi ngủ cả hai em. “
………………………………….
Quây quần dưới gốc bàng. Con Hoa hầu chuyện các chiến sĩ. Mình đi tắm xong, lướt qua. Ở đây khí hậu tốt nên tóc mượt, suông đến đẹp. Sờ thích ơi là thích, mà chẻng cần lược, vẫn mượt.
“ Ngồi xuống a biểu. Định tính tiền phòng sao?”. A M hỏi. Con Hoa thì khì khì, zô thì ngước lên nhìn cây bàng “ Ơ ve ở đây kêu nhiều nhở?” Cả làng cười ồ lên. Gớm, có chả tiền thì chả ai dám lấy đâu mờ. Tình quân dân như dao với thớt cơ mờ! A M rất tâm lý, “ hai iem làm gì mà trốn xuống đồn anh? Sao lại có hai chú của đội phòng không, phòng tàu, phòng người chờ ngoài đồn hỉ? “ Hai con nhìn nhau, hix. A M cười xòa “ a đuổi hai thằng đó đi rồi” “ hoan hô a M! iu trực ban thế!” Ai bẩu đang vô tư bơi với các em lính 88, 89. Các em í đang dạy con Hoa bơi, con cà con kê với zô ……đang hăng thì bị gọi lên, tách quân và dân, bắt ngồi uống bia với sĩ quan, ép bia cho dân thủ đô biên, being. Té luôn. Đến đại đội trưởng và chính trị viên, hai anh mà chỉ qua buổi cháo gà, hai con đều thấy rất quý, xuống tận nơi mời lên đơn vị chơi thêm mà chỉ nhận được cái lắc đầu quầy quậy của zô., còn con Hoa thì “ điện thoại em hết pin.” Đại đội trưởng thương lính “ em tạo điều kiện giúp đỡ nhé! “ “ vâng ạ, em cho làm quen với sv em ạ! Hì hì ! Chơi kiểu lấy xích buộc kiến, lấy thừng quấn voi! Kiểu gì cũng nên đàn gom ghé hehe”.
…………………………………………
Muỗi rừng rất ưu ái zô. Toàn nhè gái thủ đô mà đánh chén. Chặt củi chả thấy, chỉ thấy bị xước người, máu rỉ. Â là người QN, cậu bé rất lành. Nó thấy tội nghiệp chị, nó chỉ cho lá rừng, rịt cho cầm máu. Â học quân y nên biết chút chút. Nó trèo lên vách đá thoăn thoắt. Choáng quá! Mình ngồi chờ em, ngước mắt than phục. H Hà Nội tâm sự “ vừa rồi ở AG, TG, nơi khu vực người Cờ Tu sống có hai chiến sĩ hi sinh khi đi tuần. Vách đá trơn, hai em trượt té, và hi sinh khi ở độ tuổi 19, 20…” “ chị ở lại thêm đi chị, 2 năm rồi em chưa về Hà Nội. “ Mình nhìn ảnh của H ở phòng truyền thống, em đang dạy con em đồng bào con chữ và xây nhà cho dân. Trông em thật trẻ. Giờ trông em phong sương nhiều. Chẳng ai nghĩ em là cậu ấm Hà Thành. Mình đùa “ chắc em hư, quậy tưng bừng nên bố mẹ gô cổ đi bộ đội chứ gì? “ Nó cười tinh quái nhưng ở nụ cười vẫn có chất thật, ấm.
Rựa và củi các em vác. 4, 5 con chó, của dân có, của đồn có, làm vệ sĩ đi theo mấy chị em. Về đến đồn, con Hoa kêu là bị đau họng. Zô bảo “ E Â là bác sĩ thú y này ! “ Â đã quen với kiểu đùa của dân Bắc nhưng vẫn la “ chời, ác dễ sợ.” Â chân chất, ấm áp, em có nét đẹp của con trai miền biển, săn, chắc.
…………………..
Mình được ở đồn là do các em lính, các em quý và năn nỉ chú trưởng đồn cho hai chị ở lại. Đến bữa cơm, mình toàn phải ăn gấp đôi. Ăn với chú trưởng đồn và sau đó lại mò xuống ăn với các em. Đúng kiểu lính tráng có suất, bát của ai người ấy rửa, đồ của ai người đó dùng. Mình là khách nên cứ đại đồ của ai, thì lấy mà dùng, dùng xong, các em ko cho rửa, các em rửa giúp



http://s672.photobucket.com/albums/vv82/zaozo/Cu%20Lao%20Cham/?action=view&current=ba00d720.pbw

Quà 20/11 sẽ gửi tặng thầy Bát – dạy môn Lịch Sử Đảng


Trang thứ 2 và thứ 3 của Híp khá nhạy cảm. Mình chắc chắn sẽ đưa cho chị Bình Đào đọc để chị vui lòng, kể cả vui thầm vì chị ý vốn khẩu xà tâm Phật :D. Thầy N, khẩu Phật :)


Và cả thầy Bát dạy môn Lịch Sử Đảng nữa, trang thứ 3, Híp viết bằng tay sẽ làm thầy xúc động. Môn Lịch sử Đảng là môn khó nhằn với những cái đầu óc non nớt tuổi 19 đôi mươi vì để thực sự hiểu môn đó, sv cần có tố chất chính trị hoặc 10 năm sau mới có Đảng trong trái tim vì chín chắn hơn mới hiểu hết được ý nghĩa của nó. Nhưng mà phải học thì từ hồi 20 tuổi thì 10 năm sau mới ngấm nhỉ? Ko thì biết đến bao giờ cho đến tháng Mười ^_^


Mà không mình ko học thầy nhưng mình sẽ tặng thầy bức thư của Híp nhân ngày 20/11 mặc dù lá thư ấy vô cùng quý giá đối với mình và mình vẫn hay lưu giữ thư viết tay và ảnh bè bạn. Mình gửi tặng thầy vì thầy cống hiến cho biết bao thế hệ học sinh. Mà ở cái tuổi sinh viên được học, các em chưa ngấm và chắc chắn sẽ thốt những lời tổn thương thầy nhiều hơn giáo viên trên chuyên ngành chúng mình.


Ở trang thứ 3 này, mình sẽ dạy sv BizCom của mình, đặc biệt là lớp Híp và lớp của Híp “ lesson from thầy N ‘s actions speak louder than words.” > từ bài học này các bạn rút ra được cái gì :)


Hy vọng là Híp ko buồn khi mình lấy lá thư Híp tốn công viết tay (chị Bình Đào bảo là cô bé ấy viết thật lòng . Vui vui!)để gửi tặng thầy Bát nhân dịp 20/11 ( mà mình còn giữ bản scan, Híp ạ :) . Thế là khoảng hơn 5 năm sau, đại diên BAPer mới ngấm lời thầy dạy và gửi lời cảm ơn đến thầy. BAPers khác có học thầy Bát mà!
Hình chỉ mang tính chất minh họa :D

Thời Bao Cấp


Với thế hệ 9x thì đây là khái niệm đồ cổ, với 8x, thì từ 84 may ra còn mang máng.


Mình thì may là còn thở ở thời đấy và vì mẹ suốt ngày mắng mình nên biết “ mày tiền nuôi mày đô la chất đống cao hơn người mày. “ Khổ thế, thấy kể là ngày xưa ở nhà hộ sinh A, (bây giờ vẫn còn), mẹ đẻ ra xong thì mình ngủ như con chó con, sữa mẹ cứ chảy mãi. Mẹ thấy con người khác la khóc vì đói trong khi mẹ nó ko có sữa nen mẹ mình cho nó bú. Mất sữa luôn. Thấy hàng xóm giải thích theo lối duy tâm thế. Biết đâu. Rồi, mất sữa, thời ấy mẹ bảo “ lương mẹ 24 đ /01 tháng mà một hộp sữa Chim của Hà Lan giá 55đ. Một tháng mày uống 10 hộp. Nếu ăn sữa nội thì mày … đi như bị tả … vì hộp sữa đến tay người dùng đã quá hạn cả mây tháng, màu sữa chuyển thành màu nâu”. Mà hồi ấy mua sữa ngoại khó như ma. Ba phải rủ bác Huấn là đồng nghiệp, còng cọc đi khắp phố Hàng Buồm để lùng mua sữa cho con. Bác Huấn ko vợ, ko con và coi mình như con. Nhà bác ở con phố ngay gần cổng sau trường cấp 3 mình. Tết là mình lại cái xe mini Đức ba mua, sang nhà bác chúc Tết và chở bác đi tìm người yêu. : ) . Bác mất khi mình làm việc ở Sài Gòn. Mẹ alo báo tin. Mình bay ra viếng bác. Một người cả đời không bon chen, đối xử với ai cũng tốt nên việc bác ra đi quá đột ngột như cú sốc với bạn bè , đồng nghiệp và gia đình mình.


Lại chuyện nuôi con thời bao cấp. Bà Ngoại ra trông mình được 9 tháng là mẹ tống đi nhà trẻ Sao Sáng. Ngoại xót “ tao sau bảy đứa con, nuôi đứa nào cũng béo tròn, tốt cả sao hai đứa nuôi có 1 đứa, nay bán cái quần, mai bán cái áo… : (. ) Chả là bà mẹ mình được Nhà Nước cử đi học ở Hungary nên khi về nước, quần áo tây nhiều. Thời ấy, có tiền mà ko có hàng nên quần áo tây bán cũng được giá, có sữa cho mình xơi. Mình phá của từ bé ^_^.


Hồi mình dẫn thằng ku Paolo, học sinh Ý của mình đi lòng vòng phố cổ, nó trợn ngược mắt khi nhìn thấy cái bếp bé tí ở tít đằng sau một shop hoành tráng mặt tiền ở phố Hàng Đào. “what? 3 families use it?”. Đồ Sư Cọ Mốc, ko nhẽ dọa cho biết là xóm mình ngày xưa ý, tính xem nào ….hơn 30 hộ gia đình đi chung 3 cái chuồng xí, 1 cái chỗ để đi nhẹ, ko có cửa thì seo? 2 cái buồng tắm nữa chứ. Tắm là xếp hàng. Khi tắm thì 1 xô nước là xong. Trẻ con thì 4 đứa tắm chung một lần. Trẻ con hiểu là bọn đã học cấp 2 ý chứ còn bọn cấp 1 thì tồng ngồng ngoài máy nước, vừa tắm vừa buôn với cả chục người lớn, người thì vo gạo, người thì giặt, om xòm.”


Cũng như bao nhà khác, ba mẹ phải nuôi gà và chim cút để tăng thu nhập. Gà công nghiệp mẹ nuôi một con tuổi giờ đã khú, 28 :), chưa xuất chuồng vì vẫn còn tồ. Ngoài ra mẹ nuôi khoảng mấy chục con gà khác nữa. Cậu Thanh Lếch ( gọi là cậu vì xóm ít trẻ con, và quý nên Thanh Lếch cứ xưng là cậu và chăm như cháu trong nhà chứ Lếch hơn mình giỏi lắm là 10 tuổi) nhìn vào máng gà “ gà nhà chị T còn sướng hơn bọn em, cơm trắng chứ bọn em ăn cơm độn, cơm nâu.” Mẹ bảo nghĩ nó nói vô tư mà xót. Cơm thiu mà, cho gà hoặc đổ vào cái thùng nước gạo của cả xóm, để ngay ở giếng (cạn) có 03 máy nước xung quanh. Tầng bếp là chỗ để tắm, kiểm chỗ để thùng rác. Trèo lên tầng lửng lợp mái tôn nóng hầm hập là góc học tập, mùa hè là góc ngủ, kiểm chỗ dạy học cho các bé thú nhồi bông, chỗ nuôi chuột lang, nuôi mèo mẹ, mèo con, rùa và trăm con chim cút. Chưa kể với tài sắp xếp đồ đạc, 5m2 ấy, mẹ nhồi được cả giá sách, cái máy khâu, một đống đệm mùa đông, và cái máy ấp chim cút do ba và mẹ tự phát minh và chế tạo ( hình như mấy anh mà xưng là cậu của mình cũng góp phần làm nên cái lò ấp chim cút.) Khi lứa chim cút đầu tiên nở thành công, cả xóm chen chúc xem rồi bắc ghế ngắm hoa quỳnh nhà mình nở, uống trả, tán gẫu. Mẹ làm món chim cút hầm sen là tuyệt. Mà phải có chim cút trống thì con mái mới có trứng chứ. Thế mà bà An ( bà bị giời hành vì làn nào rửa tay cũng phải rửa đủ 5 lần, ko kể trời nắng hay mưa, miễn là hàng chục con người chờ bà để vo gạo, giặt quần áo, bà cũng kệ, bà chưa rủa đủ 5 lần, bà chưa giặt quần áo đủ 3 tiếng bà chưa về. ) nhà bà ở trên đầu nhà mình, “ hai đứa giết hết cút trống đi, nó kêu tôi không ngủ được. “ Thế là mẹ phải giết chim cút trống làm thịt liên tục, rán, quay, hầm sen … Mình thích món này mẹ làm lắm nên mình chẳng quan tâm, giết càng nhiều càng được xơi. ^_^. Nhưng giết con gà lai của mình thi ko được. Trong cái lũ gà công nghiệp trắng phớ, ục ich ấy, có con gà trống lai gà ta và gà tây. Bộ lông nó đẹp mê hồn. Mình cho gà ăn là nó mừng rỡ như biết mình quý nó. Thế mà… sau một đợt mình về quê với ngoại, ra .. mẹ thịt mất, mà thịt cho người khác, người mà mình hồi ấy, ghét lém .. Ức! Từ đấy ko bao giờ mình quý một con gà nào đặc biệt cả vì sợ là rồi một ngày, nó lại bị thịt, và mình lại phải ăn ^_^.


Đôi dòng viết vì bé Híp muốn biết về thời Bao cấp. ^_^ May mắn vì có cơi hội dạy Híp và các bạn.

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

Thương thế ngày xưa những giọt trầm.



Lớp mình cóa em Ly người Hàn Quốc nên buổi học càng thú vị khi nói về vấn đề văn hóa. Trong con mắt của Ly “ người Việt Nam thân thiện, hay giúp nhau. Con gái Việt Nam thì ngây thơ hơn con gái Hàn Quốc. Người Việt Nam ko giữ lời hứa. Và mọi người đều cảm giác là một phần của đất nước.”



Khi nói đến ko giữ lời hứa, cả lớp ồ lên và nhiều ánh mắt “ mày tí ra đường chết nha con J “. Ly vẫn quả quyết “ thực sự đấy”. Đúng thế còn gì, các bạn XÁC NHẬN qua email cho buổi ca trù 120 mống mà đến lúc đến thực sự chỉ có 40 mống và các em bên trường Unis of California. Hix có một em UC gốc Việt sau bài giảng lên gặp mình mà mình rất xin lỗi em vì trông em vẫn thuần Việt nên nhiều đoạn về văn hóa, mình giảng bằng tiếng Việt cho nó sâu. Em chỉ hiểu được tí xíu.

Nói đến văn hóa mình chợt nhớ câu này của những người bạn Úc “ History, culture, and tradition all boil down to two basic ingredients : family and food, the very foundations of Vietnamese society.

Các em ở UC cứ băn khoăn là tại sao mình trẻ thế đã có con gái lớn tồng ngông thía . Mà bé gì cũng ngây thơ thật, “ you are too young to be a mother of Mai Phương.” Hehehe cái sự ngố ngồ ngộ ấy làm cho Mai Phương rất thích chí và add mình vào facebook của nó và mình chính thức lên chức mẹ . hehe Cần giải thích thêm cho các em là khi thời pupilhood, studenthood mà cứ nghe chúng nó gọi là vợ chồng, mẹ con mà đấy, U mình hồi cấp hai là con trai hẳn hoi nghĩa bọn đấy toàn băng đảng, đồn bọn, dính vào 1 đứa là nó vác cả nhà ra đánh. J Family oriented là thế, community consensus là thía, papa láo lỡm là thế.


Food, đúng vậy, mình đi đến miền nào mình cũng măm. Dễ nuôi, dễ béo . Mình thích đi chợ khi đến các vùng miền, vì ở đó có hơi thở của cuộc sống, một cách trần trụi nhất.
Nói đến món ăn lại chợt nhớ đoạn văn trong Thương thế ngày xưa những giọt trầm của Lê Minh Hà .



Để thưởng thức các món ăn Hà Nội phải mất 1 năm. Vì mỗi món nó đòi hỏi ăn vào lúc nào, ăn với ai, ăn món gì, ăn ở đâu. Và có khi cả những món mà chẳng thể tìm ở ngoài phố mà chỉ có thể ăn từ những người bán rong qua xóm, quá ngõ nhỏ như món kê, món tào phớ…



Đọc cuốn sách này mình thấy được sống lại thời bé, một thời 3 mông chụm mông xổm chung một cái chuồng …..xí , bịt cống buồng tắm làm biển cho 5 đứa trẻ con, khỏa thân với nhau, kỳ cọ rất hồn nhiên ở giếng cạn, ở máy nước rồi lại le te chạy vào nhà, kéo rèm thay quần áo. Một hành động phi người lớn ở tuổi lên 7.



Đúng thế, người bán tào phớ luôn là đàn ông và bán đồng nát là đàn bà. Giờ thì thoảng về xóm cũ còn gặp cô bán rượu nếp nữa. Cô giờ già già lắm. Vẫn cái dáng gầy, khuôn măt gầy và đôi quang gánh ngày ấy. 9 giờ sáng là cô bán hết cô nhỉ ? “ cô cho cháu thêm tí rượu đi ạ!”. Còn bà bán kê thì chắc mất rồi. Bà phết kê và đường cho trẻ con thì thật là vừa bán vừa cho. Ngon cực. Bánh đa thì ròn. Ăn lúc ròn cũng ngon mà lúc hơi ỉu cũng ngon. Trời mưa, bà xin trú mưa ở hiên nhà, rồi bà xin ngụm nước, mẹ đưa cốc nước cho bà bằng hai tay như kính bà ngoại mình vậy. Giống, giống lắm, đúng như trong Thương thế ngày xưa những giọt trầm.

Và mình thích nhất đoạn Còn không những ngày xưa khi mưa,khi nắng ? còn không những sáng chiều trưa?.. bữa cơm vài sợi rau gầy, giọt mỡ đánh lừa mắt đói – mà sao vẫn tươi roi rói – như là sắp yêu ai … tôi đã viết như thế cho tôi, mười năm có lẻ, về những ngày tháng lúng liếng, chênh chao giữa gian nan và hi vọng, giữa tin yêu và bất lực giữa đời thường, những ngày tháng sẽ biết mình mãi mãi vẫn là mình, bướng bỉnh và chẳng bao giờ khôn ngoan hăn.

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

Toàn Na Mếc – Long XayDa

Đọc đến đoạn lưu bút của thằng Khải Lố “ P/s chú xin lỗi cháu vì chú đọc mất vài đoạn chúng nó viết trước mà thằng Na Mếc viết như dở hơi”.
Đổi hệ. Nếu ông ngoại, các cậu dì và các mợ giỏi toán, lý, hóa thì đến thế hệ cháu kém tự nhiên hơn xã hội. Thằng Toàn cũng thế. Nó là cháu đít tôn của ông Nguyễn Huy Tưởng. Ông nó giỏi làm bọn mình phải học thuộc sản phẩm của ông nó, và nó cũng bị ăn bụp vì tội đít tôn. “ tại mày mà bọn tao phải học”. Bố nó và chú nó làm ngoại giao đến đời nó, dốt văn phát rồ.
Nó với thằng Long Xay Da là một cặp trời sinh. Thằng giỏi đại số, thằng giỏi hình học mà cả hai thằng đều dốt văn ơi là dốt. Long XayDa thà bị bố đánh chứ nhất định ko học văn, sử , địa. Thằng Na Mếc thì bố ngày nào cũng ngồi kiểm tra các môn xá hội của nó . Chẳng hiểu sao ở nhà nó đọc vanh vách, đến lúc thi nó toàn gậy với ngỗng. Xay Da thì trứng một rổ. Hóa ra chúng nó lừa phụ huynh mắt mờ, chúng nó cài đáp án ở bàn kính nên lúc bố kiểm tra thằng nào cũng thuộc như cháo chảy.

2 phẩy văn. Thật ko tưởng tượng nổi. Hết kỳ này sang kỳ khác. Các cô phát ngán vì nó và vật nài “ đáp án đây em chép đi.” “ em ko chép cô ạ”. Các cô khấp khởi “ thôi thì nó cũng thật thà!”. “ Không ạ, em ko chép vì em mỏi tay.” Thần kinh mất vì học sinh như thế này.

Lên cấp 3, mối đứa một trường nhưng mình và 2 thằng nó vẫn giữ tình bạn Toán Văn. Zô làm văn cho hai thằng. Hai thằng, đứa giảng đại, giảng hình. “ Sao mày nặn lắm chữ thế zô? Tao ì ạch mãi ko ra.!” “ sao mày nhìn ra được hình, tao nhìn mãi ko ra?”.

2 thằng giờ cũng yên bề gia thất. Hôm gặp thằng Na Mếc ở đám cưới con HA “ mie giờ giữ mình khó lắm mày. Chúng nó ko cho mình yên.” Nó học ở Mỏ 1 năm, quá chán vì chương trình đào tạo. Nó bỏ ngang, sang Nam Phi học và hoàn tất cái MBA ở Anh. Giờ nó có chết cũng chui vào ngân hàng chứ ko vào nghề nhiều con chữ. Nó kể chuyện thằng Long XayDA tức thằng Long Ngựa đi hỏi vợ làm mình cứ lăn ra, còn nó thì tranh thủ gắp. Mà trông nó phong độ phết chẳng Na Mếc tí nào.

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2009

Su Phu


Hello dô!

Giờ đây ngồi bên cạnh chiếc cửa sổ con con, sự phụ đang ngồi viết lưu bút cho mày trong hương hoa và ánh trăng lan tỏa. Ngoài trời đầy sương muối rắc rắc nhưng khi nghĩ đến sắp phải xa bạn, xa trường là sư phụ thấy lòng lạnh gấp đôi mùa đông.

Đoạn trên không tồi chứ, nghe giả tạo quá nhỉ? Mày thông cảm cho một thi sĩ lúc lúc trăng lên. Nói đến chia tay là người ta nói đến kỉ niệm. Sự phụ chẳng nhớ rõ bắt đàu từ lúc nào môn phái dán bùa và tao trở thành trưởng môn và mày là đứa đệ tử đầu tiên. Cái hồi ấy cũng vui và cái hồi lớp 8 cũng vui. Sư phụ vẫn băn khoăn là hòi ấy mày quay bài liên tục mà chẳng bị bắt bao giờ. Hết tiết rồi mặt nhăn nhở rất tự nhiên. Mày là đệ tử, không nên trách nên sư phụ tham khảo mấy đứa viết trước. Mai Liên nói đúng, bao nhiêu lớp không tách lại cứ tách lớp mình. Cứ tưởng lớp 9 cả lớp mình vui vẻ ai ngờ. Rồi cả lớp viết đơn, xin xỏ đàng hoàng thê smaf thằng Định Tàu quen ăn của đút chả biết tình nghĩa là gì. Lúc đấy vừa giận lại vừa sợ. Cũng vì tách lớp mà bây giờ có một số đứa lịch sự gặp nhau còn gật đầu vài cái chứ có đứa cứ đi thằng làm như không biết, muốn nói mà lại ngại. Cứ tách vớ vẩn, thằng Tuấn Đức cũng bên lớp N không vui bằng lớp C. Nói chung cái tuổi học trò nào thì cũng vui lắm, buồn nhiều nhưng gì thì gì chứ cái tuổi học trò là đẹp. Vì kỹ thuật thời gian không cho phép, tới đây sư phụ muốn chúc mày mọi ước mơ đều trở thành hiện thực, thi đâu đỗ đấy! Trước khi lên câp 3 hãy lấy cái bàn là là cái trán cho phẳng phiu và khoác thêm tà áo dài vào.

Tên: Trần Anh Đức
Ngày sinh: 17/08/1981
Sở Thích: cũng như mày, thêm cả Lý
Địa chỉ: còn tùy bố mẹ, sẽ nói sau.

Chuyện gia đinh Ok

Bố: Vũ Tuấn Đức (rai Út)

U: Vũ Ngọc Tú (rai anh thằng Vũ Ngọc Tuấn)

Chú: Vũ Ngọc Tuấn + Quang Khải (Lố)
Dì: Nguyễn Huy Hoàng Linh (rai này chỉ cho con cháu zô đèo vì xe đạp ko bít đi.)
Chị: Lê Thanh Lương (Lương Ngố)
Con trai: Linhzo
Con dâu: vợ cả: Nguyệt – vợ hai: Trương Thương Huyền. (Thương Hàn)

Tiểu sử gia đình Ok: thời ấy quảng cáo bao cao su Ok, có anh tập thể hình, giơ bắp tay, bao cao su Ok.
Thằng Bố tiếng con út mà đối xử với anh em bạn bè rất ra dáng đàn anh. Mờ mồm là ok ok ok, nên gia đình có cái tên gia đình OK


Dô con!

Chẳng nhớ từ lúc nào nữa, mày & con Lương gọi tao là U. Lúc đầu tao nghe lạ nhưng sau cùng thấy hay hay. Chứ biệt danh của tao là “Hoàng thượng” của lớp 9N cơ mà! Mà hồi 7c tao còn có tên là “ Tàng Hình Ma Vương” – sư đệ của cái thằng “ Ma Diện Thiên Tà” Trần Anh Đức ấy => tao còn là sư thúc của mày đấy dô con ạ!
Cũng thật buồn cho mày vì lớp 8 c bị tách ra. Nhưng cũng vui vì từ ngày mày vào lớp 9 N đến nay suốt ngày mày đánh nhau, bắt nạt thằng Lê Đức. Tội nghiệp thằng Đức! “ Bé hạt tiêu” như nó mà phải giáp lá cà với 1 đứa “đàn ông gốc” lại lắm trò mày thì nó sống thế nào nổi. Rồi còn những lần mặt mày và mặt nó “ trắng như Lọ Lem” nhìn mà muốn cười vỡ bụng nhưng ko lòi ruột chứ không thì tao không còn sống để viết dòng lưu bút bây giờ.

Stop 1 chút tắc mực…
Xong rồi! Tao đã sủa được cái bút chết tiệt này…..
Ơ nãy giờ tao viêt đến đâu rồi? quên rồi!
Này! Tao còn nhớ mấy lần mày “phạm thượng” nên phải trả giá đắt có thế thì mày mới chừa chứ phải ko con giai của U?
Ôi thời gian trôi qua nhanh thật! Mới vậy mà tao sắp chia tay với mày rồi. Chán nhỉ! Nhưng thôi hãy vui lên mà bước vào cấp 3 và vui vẻ trong cuộc sống. Nỗi buồn chia tay rồi cũng sẽ quên thôi. À chắc mày còn nhớ thằng sư phụ của mày nói gì rồi chứ gì? Nhà tao có cái bàn là 7000W hôm nào mày đến nhà tao chơi, tao lấy ra là cho that phẳng cái “trán zô ngang ngược” của mày cho mày thật bảnh trai để trai tao xứng với 2 chữ “ giai + sắc = ?


Hy vọng sau này mày sẽ nối được nghề của thằng sư phụ mày. Nhưng cẩn thận đấy! “bói” láo là thành thị Mẹt đấy ! Lúc đấy tao ko có mà bênh cho mày đâu. Mà tao có biết thì tao cũng thấy “ thật đáng đời” mày. Hê hê …. Có khi tao còn cho mày mấy quả đấm ý chứ! Tao đang nóng lòng đợi ngày ấy đến đây. Lúc đó sẽ rủ cả sư phụ mày cùng đi.

Bút hết mực thật rồi, không viết được nữa!

À! Nhớ kiếm cho được 1 “con vợ” đấy nhé để U còn được ăn trầu ( tao có biết ăn trầu đâu mới khổ cơ chứ! Tức thế không biết!) Và đừng có bắt nặt nó nhé! Nó mà mách là tao đánh mày như đòn nghe chưa con!

U của mày!
Trưng Vương, T6, 05/4/96


Vũ Ngọc Tú
Ngày sinh: 29/6/1981
Sở thích: Bóng đá – Tán gái
Địa chỉ: chưa rõ – sẽ báo sau.

Thằng Mặt Ngựa

Nó là thằng mặt dài như cái bơm, tóm lại là mặt con ngựa xí trai thế nào là mặt nó thế.
Nó thuộc tổ mình, tổ 2. Con Ngô Nướng làm tổ trưởng, mình tổ phó. Chức hơi to vì lớp tới 75 học sinh nên mình quản 7 bạn của nửa dãy, hai bàn. Hồi ấy rộ lên 7 viên Ngọc Rồng dĩ nhiên là sáng nào truy bài, mình cũng ghé nửa mắt sang chỗ nó. “ bài tập đâu? Đưa 7 viên Ngọc Rồng hoặc TKKG đây, cuối giờ tao trả.” Tay đưa mà cái mắt gườm gườm, mồm chửi lẩm bẩm. “ Mày chống đối hả?”. Nó ấm ức, nín.

Mình ngày xưa oánh con trai như ngóe. Được ba mua cho giầy khủng bố, mõm táo, cứng như đinh là đi học cóc sợ thằng nào. Thằng Cẩu mà thấy quả giầy đấy là cư xử đúng bản chất bằng ko là nó giật tóc, kéo nơ. Cực chó! Mà có cái thằng Mặt Ngựa này là mình chưa đánh nó được phát nào vì lần nào định đánh nó cũng làm mình buồn cười.

Chơi dưới sân trường, linh cảm có đứa nhìn mình. Ngoắt cổ ngoái nhìn lại là nó. Nhất dương chỉ , mồm gào lên “ Mẹ mày nhá, mày trấn sách của ông. “ “ MÀY CHỬI AI THẰNG KIA”. Vừa nói zô vừa 3phát là bước, trèo, phi qua cửa sổ đứng cạnh Mặt Ngựa. Hất hàm “ mày nhắc lại tao xem nào?”. Từ từ, từng ngón tay, 5 ngón chĩa ra sân trường “ tao chửi đứa kia cơ mà, tao có chửi mày đâu, mai có 7 viên Ngọc Rồng tập mới hì hì”. “ Nhớ đưa tao.” “ nộp thì có.” “ MAY LẨM BẨM GÌ?” nó lui cui đi vào lớp, chắc trong lòng cú lắm.
Một phần mình ko dám mạnh tay với nó như đấm, đá vào ống quyển và thụi vào bụng mấy thằng kia vì Mặt Ngựa có làn da nhạy cảm. Hết sức luôn. Chỉ cần lấy đầu đít cái bút chì, vẽ nhẹ, vẽ ko miết tí nào, lên cẳng tay nó TRẦN TUẤN LONG là 3 chữ ấy nổi tưởng lên, đỏ rần rần như bị dị ứng nặng. Mẹ nó thì thương nó thôi rồi. Thằng to xác, ngờ ngệch học giỏi đại số. ( mie nghệch khối cái mặt nó.) . Vần con bà thì chắc bà điệu bố mẹ mày lên họp phu huynh cho vui. Mẹ nó ghê gớm lắm. May là thằng này ngấy bứa lên cái sự chăm sóc đầy hơi tã của mẹ nó nên nó chịu đòn rồi nhe răng ra cười, ko mách. Chắc hẳn về nhà mẹ nó lại ca bài ca xót con còn rác tai hơn là bị bán chưởng yêu vài cú.

Nó ko nghệch tí nào. Năn nỉ mãi bọn con trai lớp mình mới cho nó đi đá bóng ở sân Bách Khoa. Biết làn da nhạy cảm của nó nên nó giỏi bắt gôn mà bọn chúng nó cho Mặt Ngựa làm hậu vệ dự bị. Thế rồi mà RẦM , cả quả bóng xoẹt, bụp nguyên má trái thằng Mặt Ngựa ( nó có tên này để phân biêt với thằng Hải Long). Rồi từ từ cái mặt nó phồng tớn lên. Bọn con trai lớp mình ko thằng nào bảo thằng nào ôm cặp chạy toán loạn. Thế này mẹ thằng Long giết bọn mình chết. Trẻ con là thế, chẳng biết trách nhiệm là gì. Sợ quá. Hôm sau đến lớp, nó mặc cả “ tao bảo là tao bị ngã mà mẹ tao ko tin, ngã sao quần áo dính đày đất?” Thôi chơi ở sân trường đi chúng mày, có sao thì mẹ tao ko phát hiện được. "

Ơn nó to như trái đất này nên bọn con trai đồng ý. Rầm. Ko phải Mặt Ngựa dính chưởng mà là thằng Dương Thanh Liêm. Ngất tại trận. Cả bọn xúm xít lại. Bọn con gái cũng vây quanh. Thằng Khải Lố nó bảo “dậy đi mày vờ vịt mãi anh e lo.” Mặt Ngựa đủng đỉnh đứng dậy ở vị trí hậu về dự bị ra “ để tao xem nó ngất thật hay đùa. “ Vừa nói nó vừa cầm ku thằng Liêm lắc lắc rồi tuyên bố giọng rất bác sĩ “ Nó ngất thật mày ạ, chả thấy động đậy gì.” Đấy nghệch chó gì nó.

Nó chơi cờ ca rô chưa thua ai. Nó mặt tồ nhưng rất thông minh. Nghỉ tiết chán. Zô chơi bắn máy bay với chú Khải Lố. Chú chó gì mà chẳng nhường mình. Quay sang chỗ thằng Long Ngựa “ chơi cờ ca rô với tao”. “thôi tao ko chơi với mày.” “ MÀY NÓI GÌ NÓI LẠI TAO NGHE KO RÕ!”. “ thì chơi”. Zô mặc cả “t ao mới biết chơi nên mày có thắng tao 1 ván thì cũng phải tự thua tao một ván rõ ko? “. Thật hên, nó chơi dốt, ván nào zô cũng thắng. Hỉ hả ghê. Sao hôm nay mày chơi ngu thế? chẳng thắng ván nào!

Thằng Tử Thành quan sát viên xoa đầu zô “ mày ngu thì có, nó nhường mày đấy!”. “ không được, thằng kia, mày phải chơi thật, mày ko được chơi ngu, mày ko được giả vờ. Chơi lại ko tao đánh!” Thế là thua to, thua đẫy. zô lẩm bẩm, mặt nhăn nhó “ trò này chán! Tao ko chơi nữa!”.
Ván cờ ca rô cuối cùng trong cuốn Lưu Bút lớp 9, nó lại nhường.

Não không vui, tình vơi …


Lần đầu mình gặp Thái Minh, nó đã để lại ấn tượng khá tốt. Còn trẻ nhưng em thể hiện một phong cách rất đàn ông, độ lượng mà lại cứng cỏi. Nó trái ngược với hai đứa con gái mà từ đứa thứ nhất, mình biết sang Thái Minh và từ Minh sang bé.

Ngày đầu bé đến xin học Ielts là mình đã ấn tượng niềm đam mê trong bé. Phỏng vân xong mình chắc chắn sẽ nhận bé. Bé có khuôn mặt chính xác của gái lành, gái ngoan, ít va cham. Bé rất cao lớn và mới gặp có cảm giác khó gần và như là bé hơn mình tuổi vậy. Sự ham học và ước mơ bé kể muốn giữ vững kiến trúc cổ nhưng vẫn để nó phát triển theo sự tất nhiên của thời gian. “Và làm con gái, học kiến trúc đã vất vả mà khi hành nghề còn khó khăn gấp nhiều lần. Thầy em nhiều người rất giỏi nhưng ko muốn ra làm riêng vì thầy bảo khi làm kinh doanh, sợ mòn nghề. “. “ Bao giờ thì học hả chị?”.


Mình có nhiều học viên học Ielts nhưng thú nhận là gái Hà Thành, học viên của mình, ko ham học. Cho nghỉ là phớ lớ. Có chị học viên người Nghệ An làm mình cảm nhận sự khác biết trong thái độ học, sự cam kết và tập trung cao độ. Điều này làm mình máu dạy hơn.

Khi gặp bé thì question lại ý nghĩ học viên Hà Thành của mình học lơ phơ. Bé ham học, cố gắng, say mê để đạt tới ước mơ đi học nước ngoài, kiếm học bổng. Đôi khi bé ăn gian giờ dạy của mình nhưng mình vẫn vui vì biết sớm muộn gì bé cũng đạt ước mơ của mình. Và mình tìm thấy mình sau năm trượt đại học ở bé. Có hơn giờ cũng vẫn thấy vui. Bé làm tất cả các bài tập mình giao với tần suất khủng khiếp. Nếu ko có sự say mê, chăm học thì bé ko thể hoàn thành lượng bài tập mình giao 1 ngày bằng 3 ngày học. Và dĩ nhiên mình dạy cũng mệt hơn nhưng vẫn thấy vui vì câu nói của bé “ em thấy khó diễn tả bằng tiếng Việt chị ạ. “ Dấu hiệu vui.

Vui ko lâu thì đột ngột bé mất tích. Học viên của mình, mình hiểu tính từng người. Bé lúc đầu khó gần và tưởng như nó rất người lớn nhưng càng dạy thì càng gần nhau và bé bắt đầu quen, nói nhiều hơn, cởi mở hơn. Đúng lúc đấy thì ……. Mất tích mất 2 hôm. Minh băn khoăn vì chắc luôn bé ko phải học viên như thế. Y rằng, ngày thứ 3, bé đi bộ đến nhà mình. “ Chị ơi, bố em bắt em lấy chồng, ko cho đi học nữa L nếu không thì em phải ra khỏi nhà.” Bé là đứa cá tính ngầm. Sự ngầm ấy làm mình nhớ đến nhân vật chính của SUỐI NGUÔN. Một kiến trúc sư thách thức tất cả những são rống và mình thích đoạn cuối khi anh một mình đứng lập luận trước tòa bảo vệ bản thân. Đúng vậy, khi người ta có năng lực, người ta ko phải quỵ luy, người ta dám thể hiện cái tôi nhưng vẫn tôn trọng cái tôi của người khác, vẫn tôn trọng những người xung quanh.


Cô bé kiến trúc này cũng vậy. Tiền học của bé là do bé tự đi làm rồi học. Và bây giờ bé chọn con đường của bé. “ Bố em gia trưởng lắm chị ạ. Có mỗi mình em là khác cả nhà. E thich đi học. E chưa muốn lẫy chồng. Bố tịch thu hết mọi thứ của em rồi ạ, tiền, điện thoại, xe, máy ảnh …” . Mình tiếc và lo cho nó “ thì em ở tạm nhà chị, cứ học đến lúc thi xong cái bằng thì tính tiếp”. “ Nó ko chịu.” “ Tiền học chị cho nợ, lúc nào có thì trả, cầm điên thoại spare của chị mà dùng.” Bé cũng không chịu, rất khẳng khái. Nó sẽ lên Hòa Bình đi theo ông kiến trúc nào đấy để kiếm tiền sống và học. “ cầm tiền phòng thân?” “ Không chị ạ, e vừa vay dc 500 nghìn rồi!”.


Ai chà, khó thuyết phục nó ghê. Thời gian sống xa nhà cho mình thấy sống cùng gia đinh ấm áp và tiện nghi thế nào. “ em, ko đơn giản như em nghĩ đâu.” “ Không chị ạ, mẹ em thương em mà sợ bố em quá nên ko dám chống đối. E có ước mơ của em mà chị.”. “ Vậy cầm điện thoại chị ko nhỡ chị ốm đau, có chuyên gì còn gọi dc công an, cứu thương rồi chị ở Hà Nội kiếm dc việc cho em thì còn liên lạc.” “ Không chị ạ! Em sẽ gọi về cho chị. “ “ Thằng nào nó làm gì em ở rừng thì có khối mà có điện thoại bàn để trên cây cho em gọi chắc?” “ Không sao đâu chị.”

Thế đấy, cá tính luôn đi đôi với lòng tự trọng. Mình lo cho nó và gọi Thái Minh thì Minh khẳng đinh chắc có chuyện gì ghê gớm hơn thế nên bé mới bỏ đi.
Bé biết nhảy có thể dạy nhảy cổ điển cơ bản, biết chụp ảnh công trình vì bé học kiến trúc. Rồi nó cũng có gọi quái đâu. Thái Minh và mình chỉ hy vọng nó đột ngột xuất hiện, vẹn toàn và trưởng thành hơn.

Tình Vơi….

Khi tình vơi, nhiệt cạn thì mình chẳng muốn nói. Mình chỉ tự hứa với bản thân là ko giới thiệu bất kỳ đến làm ở đấy nữa.

Tiếc là anh Đại Ca đã bận rộn và người kế tục đứa con tinh thần lại là người mà vì chị ấy là quốc tịch Việt Nam nên có tên, cổ phần trong đó. Nhưng để nói là đủ trình quản lý thì …… 4 trong 5 nhân sự ra đi cùng một lúc là câu trả lời cho chinh sách nhân sự dưới bàn tay của chị. Như mình đã nhận ra, cô bé làm cực kỳ hợp với mình , người mà bị ở đấy chê là bừa bộn, ko gọn gàng. Duyên. Dân Marketing phải thế, ko bừa bãi thì sao mà sáng tạo, sao mà nghĩ được. Dân Mar mà nhét xuống tầng hầm làm việc đã là gò bó, là môi trường ko tốt lắm rồi. Như mình dự đoán và cổ vũ, nó giờ làm trợ lý tổng giám đốc Cocacola. Lại bận điên rồ nhưng hy vọng em sẽ được ghi nhận công sức đóng góp. Cái đó là phân lương lớn nhất cho bất kỳ ai bán thân cho NGO và làm việc như một tình nguyện viên.

Trước khi mình kết thúc thời gian tình nguyện ở đấy mình cực kỳ cáu vì khi nghe câu nói “ vì nội dung của” Biết một thằng, chẳng dạy thằng nào “ quá tốt nên bọn chị đuổi Media đi không hết. Nghe nóng máu dễ sợ vì mình vừa mất nguyên hai tuần làm media list đầy đủ contact cho tổ chức này. Còn nhiều chuyện bực mình nữa nhưng vì quý bọn trẻ con nên mình cho qua và cả ba sinh viên mình cũng vậy.

Phải chăng lòng yêu mến trẻ con bị lợi dụng?

Một số điều mình học được trong thời gian làm ở đây là:
1. Mô hình và văn hóa tốt NHƯNG phải có MANAGER đủ tầm ko là phá hoại
2. Mình sẽ bổ sung vào bài giảng về lòng tự trọng.
3. Mình sẽ bàn với Coor dinator, cô giáo của mình, về chủ đề Public speaking contest về hai triết lí : Paying forward v.s Uống nước nhớ nguồn.

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2009

Chuyện của chàng … Ham Ngã

Chàng. Hình bóng chàng mãi ko bao giờ phai mờ trong cái nhìn trong trẻo của em. Chàng. Nổi tiếng. Có bao nhiều người hùng hục đóng góp bao nhiêu năm mà chàng trình cao chỉ cần chiêu Lý Thông cướp công Thạch Sanh là chàng ko sớm thì muộn cũng được ngồi lên đầu bao người.

Chàng. Vào một ngày tươi đẹp ko hiểu vì lý do gì mà CHÀNG lại làm nên một huyền thoại bất hủ và được tryền kỳ mạn lục. Ngày ấy, CHÀNG, mò vào Lady William Cường và tìm kiếm. Bới tung lên, ngó nghiêng và a đây rồi “ mày chết với ông”. Chàng lẩm bẩm, mắt anh lên như những vì sao khuya vào lúc mây mờ. Nguy hiểm quá” chàng nghĩ, phải hành động ngay ko thì Thạch Sanh nó về nó mách mẹ mất. Thế là CHÀNG tông tốc chạy hục mạng vào khu VERY IMPOLITE PERSON. Tung tóe hết lên rồi. Lục tìm, lục soát chắc cũng được một cái gì đó. CÔNG TO đây!

Bằng khen của cấp cao nhất trao cho chàng vì một công việc chả dính gì đến chuyên môn. Nhưng quan trọng lắm chứ vì nó ảnh hưởng sâu, rộng, trên dưới cả đấy.

Chỉ có điều là sao CHÀNG lại mò vào phòng VS nữ hỡi chàng???

Chàng ạ, cái bọn con một như iem là độ cạnh tranh thấp lém, chỉ thích ngu si thôi, mặt em thì kể cũng hơi du côn nên chàng chừa mặt em ra mà chơi xấu nhá. Iem bất đầu xì trít và ngứa mắt với mấy cái thói bẻ hành, bẻ tỏi bẻ cả chữ nhân của chàng roài đấy.

Ơ xít tần


Mình được cái toàn có Marketing assistant giỏi, toàn làm boss mình thôi nhá. Đó là cái Yến bên HP và giờ là cái Cà Rốt J. Nhìn nó chẳng ai nghĩ là con một. Mọi người toàn nghĩ con một là í ẻo èo eo cớ. Mà một lũ con một mình chơi , và cả mình nữa toàn kiểu CHẢ GIỐNG CON MỘT.


Boss Cà Rốt làm việc với mình rất ăn ý. Nó toàn phải nhắc mình vì mình hay quên. Đến lúc mình nhớ cho mình giao cho một đống lít to do thì ngồi làm hoa mắt ngay, hết cả mắng mìn. Cái Yến, Boss Cutie ko chỉ mắng sếp nó là mình mà nó còn cáu, oánh cả mình lun J. Nó powerful vật vã !
Giờ boss Cà Rốt làm việc với Linhzo chắc cũng sắp được đu đưa lên cổ linhzo roài . Nhìn mặt nó là mình phì cười vì nhìn mặt nó là nghĩ đến củ Cà rốt. Nó có xì tai giống mình. Khác với Cutie là Cutie tỉ mỉ và take care chị Linhzo như má care con. Còn Cả Rốt thì xì tai giống mình, cứ xì trít là hai con lại hô hố ra cười. Chả đứa nào làm gương cho đứa nào, thế có chết ko cơ chứ, X-Monster ơ!
Việc dạy và hỗ trợ văn phòng nhiều quá, cần tuyển thêm ờ xít tàn mà cả mình và Cà Rốt đều gật gù mún tuyển một bạn tỉ mỉ chút chút vì hai chị em Cà Rốt đều thể loại SỐNG CHẾT MẶC BAY rồi. Ý nói là tuyển gái lành í.

Đời mình đi làm ờ xít tần cho một bác xuất chúng. Ăn ý vô cùng. Thời gian làm việc với bác làm mình luyện được cách take note ĐỐ MÀY ĐỌC ĐẤY!. Kiểu viết nhìn ngoài rất lung tung và xấu ỉn, nhưng mò được logic của cách viết thì sẽ hiểu được note. Hơ hơ toàn thông tin confidential mà tính mình bỏ đâu quên đấy thì phải thế thôi J. Nhớ có lần sếp còn mang nguyên quyển số, vừa đi vừa lắc đầu, mang tới tận bàn mình . Mình quý bác ở sự bao dung ấy và “ anh yên tâm , đứa nào đọc hiểu dc sổ tay em đứa đấy lòi mắt ngay!!”

Hồi mình làm với bác mình vẫn băn khoăn cách dùng người của bác. Bác dùng cả người tốt lẫn người mà cả cty đều khinh bỉ vì độ Khôn Sắc của hắn. Được cái mình làm việc với mr Khốn Sắc mà lởn vởn lây cho mình tí khôn sắc là bác có ý cò, fair judgement ngay.

3 năm sau, trưởng thành hơn… mình mới hiểu cách dùng người của bác. Sếp mình trình cao, là WELL MANNER!


Tobe continueoooooo! Pic mang tinh minh hoa cho 2 assitant ma minh yeu men:). Thank you gals!

Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2009

Teaching tip from a professor in Priceton


4) READINGS
I am not sure how people teach business communication here, but usually students in the US or Europe have to read several chapters or articles before coming to class. The most interesting way to teach is first to review and discuss the readings with students, BEFORE doing a lecture. These two things are not separate: readings form the basis for the information in the lecture and of things students need to learn.

Vậy đâu chỉ có dạy sv kiến thức đâu???


Những vấn đề phản ánh kỹ năng xã hội được phát triển :
· Suy nghĩ logic
· Suy nghĩ hai chiều
· Tự hào về phẩm giá lao động
· Tự tin vào bản thân
· Dễ thích nghi
· Các kỹ năng giải quyết vấn đề
· Thái độ tích cực để làm việc
· Long khoan dung
· Quyết đoán
· Sáng tạo
· Hợp tác, khả năng làm việc theo nhóm
· Tác phong dân chủ
· Tự trọng cao
· Sức tưởng tượng
· Cam kết
· Động cơ thúc đẩy


(Nguồn: Nghiệp vụ dạy đại học – trang 25/273)
Collete Sedemi and Linh: Training for VNPT in HCM - 2007

Vị Mùa…

Cái ảnh này làm mình nhớ những hôm cuối Thu đầu Đông hồi mình cắp sách tới trường. Mở cửa ra là cả một bầu không khí mát, cái tiết trời làm người ta thấy sảng khoái. Ra đến đầu ngõ là cả một thảm lá vàng. Lá sấu. Thảm lá ấy trải dài từ nhà tới trường. Vẫn nhớ cảm giác bước trên thảm lá vàng ấy. Êm ái. Lấy chân khua khua, nghịch ngơm … nghĩ vơ vẩn rồi đến trường lúc nào không hay. ..

Đầu đông, cây hoa sữa của ngõ kế bên làm mình ngồi học mà đầu óc cứ bay bổng. Vài người kêu mùi này ngái và có nhiều người vì nghe tiếng hoa sữa mà mang về trồng xứ mình rồi kêu nó nồng nặc. Sao lại đổ tội cho hoa sữa ! Hoa sữa chỉ thơm khi nó vào tiết trời đầu đông và khi nó nở những lứa hoa đầu. Một cảm giác nhè nhẹ trộn lẫn với khí trời cuối thu, đầu đông nó mới thi vị.

Mưa. Bị nhốt trong nhà, nhìn ra ngõ từ ô cửa tầng lửng. Mùi đất sộc lên. Mọi người bảo độc mà mình vẫn thích ngửi cái mùi đất sộc lên khi vài hạt mưa rào mùa hạ rơi xuống. Trời sắp mưa và những giọt mưa đầu tiên rơi là mùi đất ấy lên hế lô tớ đây . Mình cố gắng tìm cái mùi đấy ở một vài nơi khác khi mình có dịp ghé thăm mà ko đâu có vị đất, vị trời ấy, vị riêng, vị của phố, của đất Hà Thành.

Vết đinh ko bao giờ hết.


Mình và Vũ vẫn đùa nhau “ Ván đã đóng thuyền thì nhổ đinh lên”, Vũ cự “ nhưng vết đinh vẫn còn”. Và hôm nay mặc dù mình bận quá, đầu óc điên cuồng, hết chè lại cà phê mà .. vẫn viết.
Nó là cái thằng đồng nghiệp thân của mình. Mình đánh giá nó rất cao ở sự tinh tế, take care người khác, sự ham học hỏi và kiến thức nó sở hữu. Nó yêu quý sv thật sự và có tâm huyết. Mà hôm nay cụ cậu sau quả tình yêu gõ đến tim, đỏ tình, đen bạc… bị dội gáo nước lạnh vào tự ái nghề. Hay em bỏ. Ối trời, thế thì tội nghiệp sinh viên rồi!!!




Có một điều là những người giỏi thường mặc định người khác cũng thế, và đòi hỏi khá cao, đôi khi ko để ý đến cảm giác của những người trình thấp hơn mình. Và niềm kiêu hãnh hay cái tôi đã làm người ta thấy khó khăn khi nói hai chữ Xin Lỗi ngay cả khi trong thâm tâm người ta nhận ra.
Chỉ một lời nhận xét mang tính chỉ trích thôi cũng đủ làm người khác mất tự tin L . Đấy là lý do m ko thích ai là sếp mà mắng nhân viên L. Và mình vẫn thích cái cách chấm điểm của Steven, tìm điểm tốt để cho điểm chứ ko tìm điểm xấu để trừ. Phải chăng mắng nhân viên sẽ làm ng ta SỢ và tốt hơn???

Khi đọc quyển Biển và Chim bói cá, có chị vợ là tuýp phụ nữ truyền thống sống ở vùng mà những ràng buộc truyền thống vẫn làm người ta phải sợ để mà giữ mình. Nhưng chị vẫn mắc sai lầm . Mình nghĩ, chỉ có sự tự tin ở chính mình ( self esteem) , lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh mới ko cho phép con ng ta overstep the line chứ chẳng có cái gì ràng buộc được cả. Nhưng nếu người mà có sự tự tin mà khi măc sai lầm dám nói hai chữ xin lỗi thì tuyệt. Mình viết lung tung roài, back 2 work thôi !

Lời nhắn cho nhóc là em chỉ có thể adjust expectations em dành cho ng ta thôi nhóc à. E sẽ feel much better J. Tìm điểm tốt mà co operate, ko lại khổ sv vì mất ng thầy như em.

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

Thú, Vị Cửa Lò


Thú vị vì được biết thêm các con cáo khác J. Khác tổ nên chỉ có những dịp như thế này, các con cáo mới có dịp chia sẻ và kể chuyện nghề.

Cả cô và trò đều có vấn đề chung đấy là không có vốn từ vựng tiếng Việt chuyên ngành nên LL rất hỉ hả khi trò về khoa là được dùng FMT language. Ớ mà từ vựng để đặt biệt danh cho các thầy cô thì sao mà phì nhiêu thế. Do bít nick của H, lần nào Tr và mình nhìn thấy H là hai chị em lại tủm tỉm “ đồng phục của các thầy nên là quần bò hế hế”. Khi mình dislose nick của c.ABCXYZ, chị H lo (law) oánh mình cứ ten tét. “Ơ kìa, đúng còn gì, công nhận là chúng nó láo mà chị công nhân đúng ko? “ “ ừ, Ch_cộng một nguyên âm và cho thêm dấu ngã, mà e ko được tuyên truyền!” ! H law như tỉnh ngộ, lại oánh mình típ.

Ở CL được cái hải sản rẻ, ăn bét nhèJ! Tối, cả nhà cùng quây quầy bên bếp lửa nướng tôm, mực và thịt nướng. Chả có mồi mấy, đội xiên thịt có mình, có vợ đại ca Tr, c M, và c. Hg. Thịt thì ít mà dứa và hành thì nhiều. An ủi, thôi cho đỡ ngấy. Vài phút sau thì hàng về hàng về, mực và tôm to khiếpJ. Công nhận là đại ca Trung , bạn Hoang, Truong và rể khoa mình toàn là Mr Care và anh nuôi khéo tay. Nướng hải sản ngon mê. Chị em cứ ngồi chầu ở bãi biển, tay người cốc bia, tay người cốc rượu vang, chờ anh em tiếp hàng. Nhìn mấy chị em như boatwomen ýJ. TA thù mình và đại ca Trung buổi chiều, mỗi người một máy ảnh, ra nháy cảnh đùi non, đùi đẹp của các thầy cô về nghĩa lộ cho sv nên giờ bác ý thấy mặt trời đêm, tỉa lại mấy chị em vài pô. Chấp luôn!

Là đà rồi, về phòng nghẻo thôi! Tin nhắn “ chơi bài đi, chơi Tú Bò”. “ Ối ối, em ko biết chơi L, em chỉ biết chơi mỗi tiến lên thôi , gạ nhầm hàng rồi!”.

Sáng, về Làng Sen. Mọi người đều kỳ vọng nhiều vì tiếng ông đồ xứ Nghệ và thăm làng Sen quê Bác. Hụt rồi! a chàng HD Viên vô duyên bẩu ko có xe. Cụt hứng! Hôm sau đi vậy. Đi ra chợ hải sản đê. Mình mê mấy con cua và ghẹ chết đi được. Con nào ăn cũng ngonJ !TA rủ, tối đi câu mực đi. “ Mực hay ghẹ? Mà bao nhiêu cân? , giống nhiều cân chỉ có bác xơi thôi nháJ” Nói thế chứ đến tối hôm đấy thì cả tập đoàn líu ríu nhau đi dạo, xem người ta câu mực.

Buổi chiều tắm biển, các mối tình thì nhau nảy nở. Mối tình ay là mối tình “mày không đi tao oánh mày chết” của c.M và anh xe ôm. Ko hiểu a xe ôm có ý đồ bắt chị M làm dâu xứ Nghệ ko mà với chiêu thức tán tỉnh thế, chị M run lập cập cả tối vì sợ bị đánh, ko dám thò mặt ra khỏi khách sạn. Ai bảo bác đi đến đâu là cho số di động đến đấy, làm rai nó tán từ 4.30 sáng. Bác ý mừng húm vì lo sợ, vồ cái rầm sang giường mình “ em ơi nó lại gọi.” “ Ôi trời, bác tắt máy đi, kệ nó” “ Ôi chị sợ lắm!” “ bác đưa đây”. Mình phũ phàng tắt máy rồi lăn ra ngủ típ. “ Ôi ko em ơi, chị phải gọi lại ko nó thù chị!” “ Ơ kia, bác hâm à, bác kệ nó! “ “ ko được chị sợ lắm, cho chị gọi lại, cho chị đỡ sợ” “ thôi tùy bác vậy!”. Vừa buồn cười vừa ngái ngủ, mình đành ngồi dậy. “ alo, anh ơi, đoàn em sáng sớm về HN rồi, e xin lỗi anh, em ko đi xe ôm của anh được ạ!”. “thế nó trả lời bác sao?” “ chị nói là…” “ em hỏi bác là nó trả lời sao vì em nghe bác van xin nó rõ từng từ mà!” “ ko đi thì thôi!”. Thế đấy, mối tình xe ôm ơi của chị M làm mình mất toi bữa ngủ nướng. “ mà em thấy anh bán ghẹ ở chợ hải sản cũng thích chị thì phải?” “ Ôi không chị xin em”. Nỗi khiếp sợ Làm dâu hụt của c M làm bữa hát karaoke càng thêm thi vị. Ai ko hát thì phải nhảy. E ko biết hát nên em mời chị H lo lên đền tội cho có cặp. Cái váy trắng của H law xin ghê được mình trưng dụng chơi trò tung hứng. Tự nhiên thấy có người cầm áo mình tung hứng ko kém “ ơ ớ, à hóa ra đại ca!”. Đai ca trông mặt hiền lành mà duyên ngầm nhé, thế mới tảo hôn chứ . Nghe đồn Sexy Dancer của khoa mình là Ms H.G. hén, hôm lào làng cho mình nghé nhá! Mấy chàng rể khoa mình nhập cuộc rất ngọt. Chị H hát “cô và mẹ là hai con cáo, mẹ và cô ấy hai mẹ mìnJ”. Giọng nàng trong trẻo như trẻ mới lên mẫu giáo nhớn thế mà dạy môn Law.

Cuối cùng thì cũng được đi Làng Sen. Háo hức bao nhiều đến nơi . Lúc về có người khách du lịch đoàn khác nói “ sao lại ùa cả vào thế nhỉ! Nhà Bác mà du khách người ra kẻ vào, cửa nọ, cổng kia, nhốn nháo như trốn tìm, giống như đi lễ hội”. Mọi người về mà thấy bùn cho du lịch Việt Nam và một cái gì đó… ko giống như kỳ vọng. Có một sự giống kỳ vọng đó là NÓNG dã man, một cái nóng thật đặc biệt.

Hóa ra ko phải chỉ có mình say xe mà Bap em, thầy Trg, cũng ngất ngây. LZ cứ lên xe là phải nằm, ko là say. Kệ thôi, các bác đồng ý cho em nằm thì em ko sao chứ bắt em ngồi là em toi. Trg cũng bắt chước và thấy có vẻ hiệu nghiệm. Mà cái xe này lạnh quá. Bao nhiều khăn tắm và áo dài tay của mình, các bác mượn cả. Mình đành lấy béng những thứ có thể đắp được mà quấn. Thế mà rồi…. mình cảm thấy hiện tượng là mình biết đến giờ …… Thò tay nắm tay chị H law ở ghế phía trên, H tưởng mình đùa mà đau quá, mình bấm mạnh tay chị vài lần, H quay lại “ ôi em ơi, chị xin lỗi!”. “Cả nhà ơi, cái L nó bị làm sao rồi!”. Cô Nga phi ngay xuống. “ làm sao đấy L?”. “ em bị tụt huyết áp rồi cô ạ!” . Chồng cô Nga” sao em biết tụt?”. “ e bị nhiều nên biết mà,” Mình nói thế thôi, chứ nói trắng phớ ra là em bị ngẹt huyết áp, máu ko lên não, đơ lun thì chắc bà con tả hỏa. “ cho em xin đường, có gừng thì tốt, em sẽ bị khoảng 02 tiếng, rồi tỉnh, xoa dầu giúp em!”. Dặn dò như đúng rồi, Lzo choáng dần nhưng vẫn ý thức được những ai ở xung quanh. Mô hôi túa ra như tắm, bụng đau gần chết, người lạnh toát. Vẫn may là đến vừa kịp xe dừng ở xứ Nem Chua nên mọi người mua được nước đường và gừng. Mẹ cô Nga lấy ngay ngải rồi vẽ lên mặt mình đốt. May mà có bác không thì mình toi. Cô Nga thì tom gan bàn chân, đốt.” Nóng thế! “. Đại ca Trg bảo “ bảo trai bóp gan bàn chân cho nó. Âm dương mới tốt!” Cô Nga “ trời giờ còn đùa!” “ tớ nói thật” A Trg khẳng định. A. L xông tới, xoa nóng chân Lzo. Kể cũng sung sướng thật mà “ mạnh thế!” . Mọi ng cười ồ lên, hùa vào “ mạnh thế, bóp nữa đi!”. Mọi người được chứng kiến cảnh Lzo rên la thảm thiết, kêu như sắp chết rồi. Bạn H hoảng quá, nắm tay bạn hiền “cậu cố lên, cố cười rồi tớ chụp cho kiểu ảnh trong lúc đi xa” ặc ặc . Bap em thì “ cố lên chị ơi, ối chị vomit ra thế thì em cũng …. e say ô tô rồi!”. Sức nóng của ngải và sự chăm sóc của mọi người đã làm mặt zô hồng dần nhưng vẫn lịm. Một bàn tay chạm lên má rồi chán “ may quá, nó nóng lên rồi, lúc nãy lạnh toát, sợ quá!”. Chị V “ trả khăn, trả áo cho nó”. H “ ơ e mượn áo ai bi giờ!” c V giọng rất người lớn “ e nhìn nó ướt sũng thế kia , mượn của người khác đi”. . Gượng dậy, “ H, Trg hai người nhắm mắt vào cho tớ thay áo”.. Đại ca Trg ới theo “ anh đọc sách rồi nhớ!”. Rồi khăn tắm ở phía trên gửi xuống hậu xe ầm ầm. Mình được quấn chặt, ấm quá! Bạn hiền H còn ngồi ôm khư khư chân mình ủ cho bạn ấm, cứ như là tớ sắp xuống lỗ không bằng hì hì . Cảm động quá! H động viên “ chị cố gắng lên rồi em cho chị làm tình làm tội”. “ Ối không, làm tội thôi, ko làm tình đâu! Hehe”. Mình tỉnh dần thì giống y như mẹ, cô Ng mắng hôi “ biết bệnh L mang theo chè gừng chứ?”. “ bao giờ e cũng mang mà e toàn ngất vào lúc quên ko mang . Bênh rình người chuẫn thế!

Một chuyến teambuilding thú vị và ấm áp! Cảm ơn cả nhà đã chăm sóc trò BAP và đồng nghiệp Zo Còi là em nhé!


Note: Pakon xem ảnh cẩn thận vồ ếch nhá ! Thấy chị đú, em đòi nhảy xếch, cuối cùng thì hôm đấy em có vomit ko?




Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

Field Trip thời H5N1




Vừa mới đặt chân đến xứ Siam đã bị ái Ơ nó chèn ép. Cái giống giai 9 vía này kinh quá đi, ỏn ẻn, môi vén lên cười hình vuông sao mà khiếp. Tóc thì dài thượt, lòa xòa, áo thì màu hồng pha cháo lòng. Giọng thì dài ra lê thê cái chữ Yes đến cả cây số. Nếu nói về nghệ thuật đàm phán thì lễ tân tại khách sạn là những tay cự phách. Quả ái Ơ này cũng thế, nó chèn chị em đến hãi. Cái cảm giác tởm của lần đầu va chạm đã đeo bám mọi người mãi thôi.


Sáng, ra đường, tìm mỏi mắt cũng ko thấy gái xinh, giai đẹp trai xứ này. Hay tại quả Gái Ơ nó ám ảnh. Rùng mình khi nghĩ hình ảnh ái Ơ nên nhìn dân local mà ko sao vạch ra được một nét đẹp tự nhiên của người dân Bangkok. Có lẽ còn lâu lắm du lịch nhà mình mới đuổi kịp Thái nhưng mình ko thích cái cách quá thương mại hóa như thế. Nhớ nụ cười tươi, thấm đẫm tự nhiên của Hidden charm nhà mình cơ.



Bankok là xứ Mall mới đúng. Công nghệ shopping và thái độ dịch vụ thì quả thật là amazing. Chúng nó dụ dỗ người ta đi vé hàng không giá rẻ rồi chăn dắt người ta xòe tiền vào shopping. Mình đi chuyến này, mình phải đi cho què cẳng thì thôi. Hừm bỏ xiền ra để đi học hỏi, tích lũy kinh nghiệm và trải nghiệm về du lịch mà. Ở mấy cái Mall, mình học hỏi được nhiều về Retail Marketing, nhà hàng và du lịch.




Mình đã được nghe là một trong những nguyên nhân mà khách du lịch khi đến Việt Nam không happy đó là cái nhà vệ sinh. Anh William Cường (WC) ở đây đẹp quá, như quán cà phê ý L. Nhưng mà cũng tùy từng nơi nhé, đến Cọ Xa Mẹc vào nhà dân viếng anh WC thì cũng chả khác gì ở Việt Nam.



Dân Siam ( tên nước Thái cũ) móc xiền ngọt như mía. Đi vào chợ mới thấy dân nó ko ăn vặt nhiều như dân mình JJJ. Hiếm hoi mới lùng ra được thùng rác mà mọi nơi đều sạch sẽ. Đồ lưu niệm thì quả thật đẹp và xum xuê như vải được mùa. Hix người Việt mình sáng tạo kém ai đâu. Nếu cho các bác trưởng thôn, già làng J đi sang Siam một chuyến, nhìn mẫu mã của dân Siam thì về đảm bảo các bác làm được khối thứ đẹp hơn thế. Cùng một con ốc biển, dân Siam nó gắn thêm vài thứ nạm vàng, nạm bạc , 1 tí thôi mà nó bán được khối xiền, gấp 10 lần. Rồi cả cái xơ mướp. Nhà mình làm giẻ rửa bát. Nó làm thành cái bao tay, đẹp long lanh và tất nhiên nó bán được gấp 30 lần giá trị của giẻ rửa bát. Cả cái thứ ĐỒNG LÁT BÁN ĐÊ là vỏ lon bia, nó biến thành ô tô, xe máy. Lại bán được khối xiền. Cái trò này hồi mình đi D.C mình cũng thấy, có điều ở DC người ta biến vỏ lon bia thành con cá sấu và các con vật khác. Tính thực dụng nằm ngay ở những món quà lưu niệm. Cùng chất liệu dừa, nó thành những thứ mà khi người ta mua về người ta có thể dùng được chứ ko chỉ trưng bày. Vậy là nó lại vừa bán được hàng, mà khi người ta dùng, người ta lại marketing cho xứ Siam không công.




Sang các vùng biển Việt Nam vẫn sướng chán. Bọn mình đi Cọ Xa Mẹc, chúng nó chặt mình đẹp luôn mà vẫn ko thấy đau. Thế mới pro chứ! Mà tắm ở đây vẫn ko thích bằng tắm ở biển nhà. Chả hỉu tại sao nữa. Được cái matxa là sướng J!


Từ cảng vào bãi tắm bọn mình lại mất xiền taxi thùng. Ở đây họ chở khách ở đằng sau thùng xe và khi đi vào rừng ra bãi tắm, khách có cảm giác như đang đi vào rừng Amazon.Thi thoảng họ bắt khách mới, xe hết chỗ thì khách đứng bám vịn vào thùng như trong phimJ. Thú vị phết!


Đồ ăn thì ko nhiều và có thể vì công nghiệp hóa nên nó sạch mà ko ngọt, ko thơm L. Hổng thích!
Nhà hàng thì nhiều, phong phú và mỗi nhà hàng có một concept khác nhau. Ấn tượng nhất là các nhà hàng ở đây đã dùng PDA để operate. Cái này hữu ích cho môn Service Marekting đây!
Bạc thì nhiều lém nhưng độ tinh xảo hơi hiếm. Ra Hàng Bạc nhà mình mua sướng hơnJ!


Ở sân bay, mặc dù khá vật vờ nhưng mình vẫn cố đi chụp các concept của các hãng hàng không. Chắc thấy mặt mình bạc phếch, lại ngơ ngơ nên có ít nhất 3 chiến sĩ ra hỏi thăm “ do you need help?”. Sân bay chúng nó to , rộng, hiện đại, sạch và luôn có một đội chỉ đứng để quan sát và chăm sóc khách nào cần sự giúp đỡ gì ko. Có thể nói đội này đã làm tăng cảm giác thoải mái cho khách đúng như câu slogan của du lịch Thái bây giờ là Amazing value!


Cái K, nó đi Mall, bị lạc vì Mall rộng quá. Nó hét giữa chốn ba quân “ I am lost” thế là dân địa phương đang đi Mall lập tức giúp ngay. Chưa kể mấy anh của Information thì nghiễm nhiên đấy là their job.


Tiếng Anh hehe ! Chị H.M dùng tiếng Anh chuẩn, du học ở Úc về hẳn hoi mà ko thể nào nói cho dân Siams hiểu thế là phải gọi cái V.S nó dùng tiếng Anh bồi thì dân phục vụ mới hiểu “ two more two more.. ..50 bath maaadammm… Write write write …. Thannkkkkk youuuuu madammmmmm! “ . Xin tăm xỉa răng thì nói tiếng Anh nó ko hiểu, V.S gọi bồi ra rồi nhếch môi, vạch răng chỉ vào. Ấy thế mà lại được tăm. Muốn họ hiểu thì một từ phải nhại lại 3 lần và kéo dài giọng ra. J


Giao thông của Siams khá phát triển mà mình ghét cái mùi ga của xe. Cộng với kiểu tổ lái của mấy bác túc tuc, ngày đầu ra quân mình về khách sạn mình gục luôn.


À vào Mall, lên chố nó bán sách, tha hồ đọc chùa mà ko bị ai đuổiJ Chỗ ngồi đọc thì lại như ở nhà, thế là tớ coi cọp luôn 4 tiếng đồng hồ. Cái shop “Tuyên truyền” làm mình ấn tượng và nó trigger mình một idea mới.


Mấy cô tiếp viên hàng không thì ối trời ơi đẹp quá! Mấy bộ trang phục đẹp mê hồn mà vẫn thua nụ cười của xứ Hidden Charm nhà tớ nhá!


Bỏ xiền ra nên cố gắng trải nghiệm nhiều nhất có thể, về chia sẻ với SV, BAP em nhà mình. Giờ thì gục thật sự rồi! Lưng muốn dán chặt vào giường thôi!

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

Local Insight


Mục đích: (Hidden AgendaJ)
.

· Chào mừng 1000 năm Thăng Long đông đô Hà Nội
· Chào mừng lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường Đại học Ngoại Ngữ (Thanh Xuân), nay là Đại học Hà Nội.
· Làm cho sinh viên FMT (Finance + Management + Tourism) có phông văn hóa Việt Nam, có hiểu biết về văn hóa vùng miền -> đặc biệt là sinh viên khoa du lịch
· Bảo tồn và tuyên truyền văn hóa dân gian – Keep local and traditional culture alive


· Chọn FMT talent pool và FMT 4 charity


o FMT Talent Pool – Profile Member: Head Heart Guts
o FMT 4 Charity: triết lý hoạt động
To the world you are one person, but to one person you can be the world …

o Đây là nguồn HR cho các hoạt động của Student Life

1. Vòng 1: Local Insights

· Đối tượng tham dự: sv của FMT; cho các sv tự group nhóm ( bắt buộc: maximum: 5 người / 01 nhóm; mỗi nhóm phải đủ thành viên của cả 3 phân khoa hoặc thuộc các năm khác nhau như TR07 + BA06+ BA8 -> sv phải tự đi tìm teammate trong cộng đồng FMT và tự do chọn Partner).

o Tiêu chí này làm sv mở rộng networking ngay trong cộng đồng FMT và có lợi cho các em khi ra trường đồng thời tạo mắt xích gắn kết giữa các thế hẹ sinh viên FMT.

o Sự đa dạng giữa 03 phân khoa sẽ làm cho nhóm sáng tạo, năng động. Sự xung đột khi tham gia vào Local Insights vì thế cũng sẽ tăng nhưng các em sẽ phải tự biết xử lý và học cách làm việc teamwork. Đây là thực tế về sự khác biệt khi ra trường các em sẽ gặp phải. Local Insight giúp các em trải nghiệm và học nó ngay khi sống tại FMT. Các em sẽ bớt va vấp hơn khi ra trường (hix hổng bít nà có tốt koJ, cứ bão não đãJ, brainstorm mà, có gì còm nhé!)

· Hình thức thi vòng 1:


o Các nhóm bốc thăm chủ đề về 03 địa phương ( thuộc Bắc, Trung, Nam)
o Trong phiếu bốc thăm sẽ ghi rõ assignment ( đề bài) ví dụ nếu tôi có 2 khách nước ngoài, 01 người Anh, 01 người Malaysia, muốn đi du lịch tại Bắc Ninh. Đội Tê Giác Nồng Nỗng cùng thiết kế tour cho hai khách này.
o Tiêu chí chấm và đề bài : cần advice thêm của Tổ Toursim và Hospitality

§ Một số đề nghị về tiêu chí như sau:
· Mức phong phú về kiến thức, am hiểu về địa điểm (destination), văn hóa, phong tục, ẩm thực địa phương được bốc thăm
· Độ hấp dẫn của tour
· Mức độ hiểu biết về tâm lý khách hàng
· Mức độ hài lòng của khách

2. Vòng 2: ƯỠM Ờ TYPN

· Đối đáp bằng ca dao, tục ngữ Việt Nam , idiom TA cũng chơi tuốt, miễn là đối được ý, vần vèo ra trò là được.
· Đánh giá cao các câu cao dao, tục ngữ Lố ( thuộc ca dao, tục ngữ gốc + sáng tạo = ca dao, tục ngữ Lố J) ví dẹo: Con Cóc là cậu ông giời, ai mà oánh nó thì trời đội ơn J.
· Sv nào chơi độc, trình ghê gớm mà chơi ca trù thì …LLL chuyện nhỏ, mời cố vấn khì khì J
· Body language khi đối đáp nhau cũng là một tiệu chí để ghi điểm. Càng đong càng tốt, (khuyến cáo ko nên chọn mắt lác , hiếng để làm mồi đong:) :D)
· Ăn mặc theo kiểu truyền thống thì được điểm bonus. Nếu mặc chất liệu trong suốt thì mang trọng tội với ban giám khảo vì cái sự hơ hớ đấy làm mù hết mắt các GSTS ( Gà Trống Th__ Sót), gây ra sự bất công bằng xã hội FMT. J

OR

· Đưa những hình ảnh trò chơi dân gian lên và các nhóm phải trả lời sau 10 phút hội ý.

o How do you call that game? ( more than 2 answers will get bonus mark)
o Where is from?
o How do you play that game well?
o What do you learn from that game? ( câu này được điểm cao nhất trong thang điểm.)

Khuyên nhủ thêm về phần này giúp tớ với nhá! Ạ ai khuyên tử tế!:)



3. Vòng 3: Rung rẻ đất Hà Thành

· Khoanh vùng các quận nội thành trong một giai đoạn lịch sử nhất định ví dụ năm 1945 chẳng hạn, ví dụ thôi mờ. J Có gì dùng chuyên môn gõ não giúp với nhá!
· 02 độ lọt vào vòng này sẽ thi theo kiểu gà chọi
· Nhóm Nồng Nỗng đọc tên 1 phố thuộc Hà Thành năm 1945 (ví dụ), nhóm Tê Giác Chột sừng sẽ đọc tiểu sử của tên phố hoặc nhân vật lịch sử mang tên phố. Vice versa.
· Cần nghĩ thêm tiêu chí cho kẻ thắng và bại trận trong vòng 3. Giám khảo chắc phải đi gạ gẫm rồi J!


Phần Ong Não: FR từ các nhà tài trợ để lấy xiền làm phần thưởng đẫy đà thì sv chơi mới đã. Từ từ roài tính! Cần lên danh sách các nạn nhân đã J!

Upcoming FMT Newsletter

Slogan for FMT: Global head, Local heart or Learn Earn Return ?

Which one you guys prefer?

Alumni Corner: Words of Widsom

In this corner, BAP, graduated BAIST, FMT will have a word as a long life gift for FMT junior ones - advice from sisters, bros to younger siblings.

I like the way they move

This Priceton performance reminds me the BAP sexy performance of BAPer around 7 years ago. Just GREAT TIME!

http://www.princeton.edu/main/news/archive/S24/03/33C20/index.xml?section=mm-student

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2009

Thầy N tổ Toán.

Oán, bức xúc, còm vuông góc vào mặt thầy là những cảm nhận mà văn phòng khoa đọc phản hồi dồi dào tình cảm của các em mới học đại cương, ti toe lên FMT.

Nhìn mặt a N, thấy anh thật tội nghiệp. Giống như kiểu ông bố bị thằng con yêu nhất, chửi vào mặt. Mọi thứ anh làm chỉ là tốt cho bọn trẻ thôi mà. Cái đầu non nớt, những cảm xúc bồng bột và ngựa non háu đá của các em đã làm tổn thương một người thầy.

Mình đọc quyển Service Marketing thì mình thấy thú vị một điểm. Marketing là khó ( 4 P, Product, Price, Promotion và Place mà Marketing trong Service lại càng khó ( 7 P). Nó khó vì mức độ tàng hình, khó nắm bắt, khó đo lường, và nó liên quan đến yếu tố con người, cả người cung cấp dịch vụ và người tiếp nhận dịch vụ. Chất lượng của dịch vụ ảnh hưởng rất nhiều đến yếu tố con người. 01 changes, everything changes.

Mình vẫn biết Consulting là mực độ khó nhưng thú vị và bất ngờ khi đọc đến độ ranking về mức khó thì Teaching đứng vị trí đầu tiên trong lĩnh vực Service.
Education ở các nước khác được coi là Service. Như Úc chẳng hạn, nguồn thu lớn nhất của Úc là từ giáo dục.

Nói chuyện nọ quàng chuyện kia cũng chỉ để nói rằng các em sinh viên chính là động lực, là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến chất lượng dịch vụ giáo dục, ảnh hưởng đến tâm lý giảng dạy.
Nhìn a N ngồi thừ ra, chẳng mún ăn gì hết, chị H và các cô giáo khác an ủi và có người nhảy dựng lên J. Thôi thì học sinh như con mình mà, chấp chúng nó làm gì!

Điều mà a N, mình tin là buồn nhất là khi đọc là “ thầy dạy kiểu gì mà lớp càng ngày càng vắng mà thầy còn đòi điểm danh. “ . Náo quá! Tại thầy bọn em hiền nên gần chùa gọi Bụt bằng anh phỏng?
Dưới đại cương còn hiền đấy. WELCOME TO FMT CULTURE! Các thầy cô thân thiện thôi, nhưng vào giờ kiểm tra xem nhỉ? Thầy N còn hiền đấy cưng! Học đại cương nhanh lên với chuyên ngành nào? ;)

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

Chuyện záo của hai thế hệ

Dì Cừu ( K) záo cấp 3 nên h học sinh nghỉ hè, ra chơi. Ngồi nói chuyện giáo. Đúng là có zen thật. Dì kể Dì quản lý lớp sao thì lớp mình cũng y vậy. Ngoại chẳng truyền gì mà cứ tự nối.
Có một điều mà ai đã làm záo lâu năm đều công nhận, đó là càng các em học sinh cá biệt, phá phách thì khi chúng nó lớn, chúng nó lại biết ơn thầy cô.
Dì siêu mô phạm. Ở gần biển mà dì chưa một lần mặc áo ko có tay áo mà ra ngoài đường. Ra biển càng ko bao giờ. Cả đời dì chưa có một cái quần xọc, áo ko tay áo. Các cháu dụ dỗ cỡ nào dì cũng kệ. Vậy mà Dì nói, đúng là học sinh mặc áo dài thì đẹp thật nhưng ko phù hợp với lứa tuổi vì chúng nó nghịch như giặc. Ở cái tuổi đấy, chúng nó nào nghĩ được tầm quan trọng của việc mặc chiếc áo dài. Hãy để chúng nó thoải mái .

Ở đâu đó đồn rằng, các nước khác đặt chỉ tiêu % phải trượt thì ở trường Dì, các giáo viên phải đạt chỉ tiêu % học sinh phải đỗ. Thế là học sinh chúng nó chẳng cần học gì vì nó biết các giáo viên muốn sống sót thì phải cho đỗ L. Dì bức xúc lắm, nhiều lúc muốn bỏ nghề. Học dồn ép và thi trước, dạy bù sau làm cho học sinh thi xong rồi, chúng nó đầu óc chẳng muốn học. Lệnh trên nó thế, cứ thế mà tuân theo thôi.

Các cậu dì cậu mợ làm záo nhiều, bùn vì thế hệ thứ 3 ko đứa nào làm záo. Giờ có záo zô, dì mừng húm. Có lẽ là quá sớm để nói cái Hoài nó sẽ làm nghề dì, nhưng lấy thời gian mình sống với nó, mình tin nó sau một thời gian, nó cũng sẽ làm záo.

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2009

Oh! silly me!

My brain is not on "Monday mode"!


Trông thi, đồng nghiệp cứ lăn bò ra vì đúng Tú Linh là bạn Hoàng tồ. Mình và Hoàng cùng một lò chui ra mà. Chẳng ngồi yên được một chỗ, đi trong phòng thi như đèn cù. Mình chẳng muốn bắt sinh viên, mà chỉ cảnh cáo thôi. Mặt lạnh, mắt lừ là các con giời cấm có ngo ngoe. Ngày xưa BAP còn nhiều trò hơn thế nhiều. TR07 còn ngoan chánJ.


Loay hoay nghịch ngợm facebook, mình đần đột xuất, xin nhỗi các bạn nhá hì hì check mail thì bít!

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2009

For TR students!

Travel scholarships:

http://journals.worldnomads.com/scholarships/post/29785.aspx?gclid=CMPxsvW3gpsCFc0tpAodH1-qew

Thang Long keo kiet, nham, Thang Long Nhan Kiet

http://www.thanglongnhankiet.com/

Viet Nam tuoi dep

http://www.youtube.com/watch?v=N2Rn7TSj7Jg

Voice Over Expert

http://podcasts.voices.com/voiceoverexperts/2008/01/voice_over_experts_episode_32.html

Vietnam Bamboo - common insights


Ông Bob Sager và cậu chuyện về cây tre Việt Nam trong cuộc chiến.

Khá thú vị, sự trùng lặp cả trong các câu ca dao và báo cáo khoa học.

Nước mắt và lý do của sau 20 năm quay lại.

Những bức ảnh, những đứa trẻ và những nụ cười.
Đôi mắt – mắt đôi – 1 quan điểm.

Hà Nội – Tp Hồ Chí Minh – Vermont sẽ được kể tiếp khi zô hết bùn ngẻo J ! Vâng, duyên!

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2009

Ultimate Escape

Kill the peak heat of Hanoi by enjoying this http://www.ultimateescapes.com/lifetimevideo.asp

REACHING OUT DURING AND AFTER HANU

I. Goal:
· Positioning FMT with slogan : global head, local heart through civic engagement.
· FMT students: earn western knowledge of business and maintain Vietnamese values, culture , history, such as respect older people, love kids and have good attitudes , responsibilities to society
· Developing alumni networking

II. Action Plan:

1. FMT2C

a. The FMT Civic Center (FMT2C) is Hanoi University’s central resource for selective students group affiliated with the FMT2C’s civic engagement. FMT2C connects individuals and groups with opportunities to thoughtfully address civic problems and have an impact through activities including extracurricular projects, public service internships and fellowship, volunteer services, professional opportunities.

b. FMT2C members and its friends, guest speakers, volunteers teach students about civic engagement resources and opportunities on campus, lead workshop on civic engagement for student groups and leaders, and support FMT2C’s mission to improve and expand the culture of civic engagement at HANU.

c. Proposed Partners:


· NGO sector: KoTo; Hanoi International Women’s Club; Vietnam Quilts; Vidothi and other NGOs.
· Corporate sector: Research , Travel agencies, Hotels, TT Van Hoa Ca Tru Thang Long, Ng Dinh Chieu, Christina Global (HCM), socnhi.com, and Media companies
· Government sector: high schools, universities of other provinces, The Youth associations and other organizations.


d. Event Calendar