Nó là thằng mặt dài như cái bơm, tóm lại là mặt con ngựa xí trai thế nào là mặt nó thế.
Nó thuộc tổ mình, tổ 2. Con Ngô Nướng làm tổ trưởng, mình tổ phó. Chức hơi to vì lớp tới 75 học sinh nên mình quản 7 bạn của nửa dãy, hai bàn. Hồi ấy rộ lên 7 viên Ngọc Rồng dĩ nhiên là sáng nào truy bài, mình cũng ghé nửa mắt sang chỗ nó. “ bài tập đâu? Đưa 7 viên Ngọc Rồng hoặc TKKG đây, cuối giờ tao trả.” Tay đưa mà cái mắt gườm gườm, mồm chửi lẩm bẩm. “ Mày chống đối hả?”. Nó ấm ức, nín.
Mình ngày xưa oánh con trai như ngóe. Được ba mua cho giầy khủng bố, mõm táo, cứng như đinh là đi học cóc sợ thằng nào. Thằng Cẩu mà thấy quả giầy đấy là cư xử đúng bản chất bằng ko là nó giật tóc, kéo nơ. Cực chó! Mà có cái thằng Mặt Ngựa này là mình chưa đánh nó được phát nào vì lần nào định đánh nó cũng làm mình buồn cười.
Chơi dưới sân trường, linh cảm có đứa nhìn mình. Ngoắt cổ ngoái nhìn lại là nó. Nhất dương chỉ , mồm gào lên “ Mẹ mày nhá, mày trấn sách của ông. “ “ MÀY CHỬI AI THẰNG KIA”. Vừa nói zô vừa 3phát là bước, trèo, phi qua cửa sổ đứng cạnh Mặt Ngựa. Hất hàm “ mày nhắc lại tao xem nào?”. Từ từ, từng ngón tay, 5 ngón chĩa ra sân trường “ tao chửi đứa kia cơ mà, tao có chửi mày đâu, mai có 7 viên Ngọc Rồng tập mới hì hì”. “ Nhớ đưa tao.” “ nộp thì có.” “ MAY LẨM BẨM GÌ?” nó lui cui đi vào lớp, chắc trong lòng cú lắm.
Một phần mình ko dám mạnh tay với nó như đấm, đá vào ống quyển và thụi vào bụng mấy thằng kia vì Mặt Ngựa có làn da nhạy cảm. Hết sức luôn. Chỉ cần lấy đầu đít cái bút chì, vẽ nhẹ, vẽ ko miết tí nào, lên cẳng tay nó TRẦN TUẤN LONG là 3 chữ ấy nổi tưởng lên, đỏ rần rần như bị dị ứng nặng. Mẹ nó thì thương nó thôi rồi. Thằng to xác, ngờ ngệch học giỏi đại số. ( mie nghệch khối cái mặt nó.) . Vần con bà thì chắc bà điệu bố mẹ mày lên họp phu huynh cho vui. Mẹ nó ghê gớm lắm. May là thằng này ngấy bứa lên cái sự chăm sóc đầy hơi tã của mẹ nó nên nó chịu đòn rồi nhe răng ra cười, ko mách. Chắc hẳn về nhà mẹ nó lại ca bài ca xót con còn rác tai hơn là bị bán chưởng yêu vài cú.
Nó ko nghệch tí nào. Năn nỉ mãi bọn con trai lớp mình mới cho nó đi đá bóng ở sân Bách Khoa. Biết làn da nhạy cảm của nó nên nó giỏi bắt gôn mà bọn chúng nó cho Mặt Ngựa làm hậu vệ dự bị. Thế rồi mà RẦM , cả quả bóng xoẹt, bụp nguyên má trái thằng Mặt Ngựa ( nó có tên này để phân biêt với thằng Hải Long). Rồi từ từ cái mặt nó phồng tớn lên. Bọn con trai lớp mình ko thằng nào bảo thằng nào ôm cặp chạy toán loạn. Thế này mẹ thằng Long giết bọn mình chết. Trẻ con là thế, chẳng biết trách nhiệm là gì. Sợ quá. Hôm sau đến lớp, nó mặc cả “ tao bảo là tao bị ngã mà mẹ tao ko tin, ngã sao quần áo dính đày đất?” Thôi chơi ở sân trường đi chúng mày, có sao thì mẹ tao ko phát hiện được. "
Ơn nó to như trái đất này nên bọn con trai đồng ý. Rầm. Ko phải Mặt Ngựa dính chưởng mà là thằng Dương Thanh Liêm. Ngất tại trận. Cả bọn xúm xít lại. Bọn con gái cũng vây quanh. Thằng Khải Lố nó bảo “dậy đi mày vờ vịt mãi anh e lo.” Mặt Ngựa đủng đỉnh đứng dậy ở vị trí hậu về dự bị ra “ để tao xem nó ngất thật hay đùa. “ Vừa nói nó vừa cầm ku thằng Liêm lắc lắc rồi tuyên bố giọng rất bác sĩ “ Nó ngất thật mày ạ, chả thấy động đậy gì.” Đấy nghệch chó gì nó.
Nó chơi cờ ca rô chưa thua ai. Nó mặt tồ nhưng rất thông minh. Nghỉ tiết chán. Zô chơi bắn máy bay với chú Khải Lố. Chú chó gì mà chẳng nhường mình. Quay sang chỗ thằng Long Ngựa “ chơi cờ ca rô với tao”. “thôi tao ko chơi với mày.” “ MÀY NÓI GÌ NÓI LẠI TAO NGHE KO RÕ!”. “ thì chơi”. Zô mặc cả “t ao mới biết chơi nên mày có thắng tao 1 ván thì cũng phải tự thua tao một ván rõ ko? “. Thật hên, nó chơi dốt, ván nào zô cũng thắng. Hỉ hả ghê. Sao hôm nay mày chơi ngu thế? chẳng thắng ván nào!
Thằng Tử Thành quan sát viên xoa đầu zô “ mày ngu thì có, nó nhường mày đấy!”. “ không được, thằng kia, mày phải chơi thật, mày ko được chơi ngu, mày ko được giả vờ. Chơi lại ko tao đánh!” Thế là thua to, thua đẫy. zô lẩm bẩm, mặt nhăn nhó “ trò này chán! Tao ko chơi nữa!”.
Ván cờ ca rô cuối cùng trong cuốn Lưu Bút lớp 9, nó lại nhường.
Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét