Cái ảnh này làm mình nhớ những hôm cuối Thu đầu Đông hồi mình cắp sách tới trường. Mở cửa ra là cả một bầu không khí mát, cái tiết trời làm người ta thấy sảng khoái. Ra đến đầu ngõ là cả một thảm lá vàng. Lá sấu. Thảm lá ấy trải dài từ nhà tới trường. Vẫn nhớ cảm giác bước trên thảm lá vàng ấy. Êm ái. Lấy chân khua khua, nghịch ngơm … nghĩ vơ vẩn rồi đến trường lúc nào không hay. ..Đầu đông, cây hoa sữa của ngõ kế bên làm mình ngồi học mà đầu óc cứ bay bổng. Vài người kêu mùi này ngái và có nhiều người vì nghe tiếng hoa sữa mà mang về trồng xứ mình rồi kêu nó nồng nặc. Sao lại đổ tội cho hoa sữa ! Hoa sữa chỉ thơm khi nó vào tiết trời đầu đông và khi nó nở những lứa hoa đầu. Một cảm giác nhè nhẹ trộn lẫn với khí trời cuối thu, đầu đông nó mới thi vị.
Mưa. Bị nhốt trong nhà, nhìn ra ngõ từ ô cửa tầng lửng. Mùi đất sộc lên. Mọi người bảo độc mà mình vẫn thích ngửi cái mùi đất sộc lên khi vài hạt mưa rào mùa hạ rơi xuống. Trời sắp mưa và những giọt mưa đầu tiên rơi là mùi đất ấy lên hế lô tớ đây . Mình cố gắng tìm cái mùi đấy ở một vài nơi khác khi mình có dịp ghé thăm mà ko đâu có vị đất, vị trời ấy, vị riêng, vị của phố, của đất Hà Thành.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét