
Lần đầu mình gặp Thái Minh, nó đã để lại ấn tượng khá tốt. Còn trẻ nhưng em thể hiện một phong cách rất đàn ông, độ lượng mà lại cứng cỏi. Nó trái ngược với hai đứa con gái mà từ đứa thứ nhất, mình biết sang Thái Minh và từ Minh sang bé.
Ngày đầu bé đến xin học Ielts là mình đã ấn tượng niềm đam mê trong bé. Phỏng vân xong mình chắc chắn sẽ nhận bé. Bé có khuôn mặt chính xác của gái lành, gái ngoan, ít va cham. Bé rất cao lớn và mới gặp có cảm giác khó gần và như là bé hơn mình tuổi vậy. Sự ham học và ước mơ bé kể muốn giữ vững kiến trúc cổ nhưng vẫn để nó phát triển theo sự tất nhiên của thời gian. “Và làm con gái, học kiến trúc đã vất vả mà khi hành nghề còn khó khăn gấp nhiều lần. Thầy em nhiều người rất giỏi nhưng ko muốn ra làm riêng vì thầy bảo khi làm kinh doanh, sợ mòn nghề. “. “ Bao giờ thì học hả chị?”.
Mình có nhiều học viên học Ielts nhưng thú nhận là gái Hà Thành, học viên của mình, ko ham học. Cho nghỉ là phớ lớ. Có chị học viên người Nghệ An làm mình cảm nhận sự khác biết trong thái độ học, sự cam kết và tập trung cao độ. Điều này làm mình máu dạy hơn.
Khi gặp bé thì question lại ý nghĩ học viên Hà Thành của mình học lơ phơ. Bé ham học, cố gắng, say mê để đạt tới ước mơ đi học nước ngoài, kiếm học bổng. Đôi khi bé ăn gian giờ dạy của mình nhưng mình vẫn vui vì biết sớm muộn gì bé cũng đạt ước mơ của mình. Và mình tìm thấy mình sau năm trượt đại học ở bé. Có hơn giờ cũng vẫn thấy vui. Bé làm tất cả các bài tập mình giao với tần suất khủng khiếp. Nếu ko có sự say mê, chăm học thì bé ko thể hoàn thành lượng bài tập mình giao 1 ngày bằng 3 ngày học. Và dĩ nhiên mình dạy cũng mệt hơn nhưng vẫn thấy vui vì câu nói của bé “ em thấy khó diễn tả bằng tiếng Việt chị ạ. “ Dấu hiệu vui.
Vui ko lâu thì đột ngột bé mất tích. Học viên của mình, mình hiểu tính từng người. Bé lúc đầu khó gần và tưởng như nó rất người lớn nhưng càng dạy thì càng gần nhau và bé bắt đầu quen, nói nhiều hơn, cởi mở hơn. Đúng lúc đấy thì ……. Mất tích mất 2 hôm. Minh băn khoăn vì chắc luôn bé ko phải học viên như thế. Y rằng, ngày thứ 3, bé đi bộ đến nhà mình. “ Chị ơi, bố em bắt em lấy chồng, ko cho đi học nữa L nếu không thì em phải ra khỏi nhà.” Bé là đứa cá tính ngầm. Sự ngầm ấy làm mình nhớ đến nhân vật chính của SUỐI NGUÔN. Một kiến trúc sư thách thức tất cả những são rống và mình thích đoạn cuối khi anh một mình đứng lập luận trước tòa bảo vệ bản thân. Đúng vậy, khi người ta có năng lực, người ta ko phải quỵ luy, người ta dám thể hiện cái tôi nhưng vẫn tôn trọng cái tôi của người khác, vẫn tôn trọng những người xung quanh.
Cô bé kiến trúc này cũng vậy. Tiền học của bé là do bé tự đi làm rồi học. Và bây giờ bé chọn con đường của bé. “ Bố em gia trưởng lắm chị ạ. Có mỗi mình em là khác cả nhà. E thich đi học. E chưa muốn lẫy chồng. Bố tịch thu hết mọi thứ của em rồi ạ, tiền, điện thoại, xe, máy ảnh …” . Mình tiếc và lo cho nó “ thì em ở tạm nhà chị, cứ học đến lúc thi xong cái bằng thì tính tiếp”. “ Nó ko chịu.” “ Tiền học chị cho nợ, lúc nào có thì trả, cầm điên thoại spare của chị mà dùng.” Bé cũng không chịu, rất khẳng khái. Nó sẽ lên Hòa Bình đi theo ông kiến trúc nào đấy để kiếm tiền sống và học. “ cầm tiền phòng thân?” “ Không chị ạ, e vừa vay dc 500 nghìn rồi!”.
Ai chà, khó thuyết phục nó ghê. Thời gian sống xa nhà cho mình thấy sống cùng gia đinh ấm áp và tiện nghi thế nào. “ em, ko đơn giản như em nghĩ đâu.” “ Không chị ạ, mẹ em thương em mà sợ bố em quá nên ko dám chống đối. E có ước mơ của em mà chị.”. “ Vậy cầm điện thoại chị ko nhỡ chị ốm đau, có chuyên gì còn gọi dc công an, cứu thương rồi chị ở Hà Nội kiếm dc việc cho em thì còn liên lạc.” “ Không chị ạ! Em sẽ gọi về cho chị. “ “ Thằng nào nó làm gì em ở rừng thì có khối mà có điện thoại bàn để trên cây cho em gọi chắc?” “ Không sao đâu chị.”
Thế đấy, cá tính luôn đi đôi với lòng tự trọng. Mình lo cho nó và gọi Thái Minh thì Minh khẳng đinh chắc có chuyện gì ghê gớm hơn thế nên bé mới bỏ đi.
Bé biết nhảy có thể dạy nhảy cổ điển cơ bản, biết chụp ảnh công trình vì bé học kiến trúc. Rồi nó cũng có gọi quái đâu. Thái Minh và mình chỉ hy vọng nó đột ngột xuất hiện, vẹn toàn và trưởng thành hơn.
Tình Vơi….
Khi tình vơi, nhiệt cạn thì mình chẳng muốn nói. Mình chỉ tự hứa với bản thân là ko giới thiệu bất kỳ đến làm ở đấy nữa.
Tiếc là anh Đại Ca đã bận rộn và người kế tục đứa con tinh thần lại là người mà vì chị ấy là quốc tịch Việt Nam nên có tên, cổ phần trong đó. Nhưng để nói là đủ trình quản lý thì …… 4 trong 5 nhân sự ra đi cùng một lúc là câu trả lời cho chinh sách nhân sự dưới bàn tay của chị. Như mình đã nhận ra, cô bé làm cực kỳ hợp với mình , người mà bị ở đấy chê là bừa bộn, ko gọn gàng. Duyên. Dân Marketing phải thế, ko bừa bãi thì sao mà sáng tạo, sao mà nghĩ được. Dân Mar mà nhét xuống tầng hầm làm việc đã là gò bó, là môi trường ko tốt lắm rồi. Như mình dự đoán và cổ vũ, nó giờ làm trợ lý tổng giám đốc Cocacola. Lại bận điên rồ nhưng hy vọng em sẽ được ghi nhận công sức đóng góp. Cái đó là phân lương lớn nhất cho bất kỳ ai bán thân cho NGO và làm việc như một tình nguyện viên.
Trước khi mình kết thúc thời gian tình nguyện ở đấy mình cực kỳ cáu vì khi nghe câu nói “ vì nội dung của” Biết một thằng, chẳng dạy thằng nào “ quá tốt nên bọn chị đuổi Media đi không hết. Nghe nóng máu dễ sợ vì mình vừa mất nguyên hai tuần làm media list đầy đủ contact cho tổ chức này. Còn nhiều chuyện bực mình nữa nhưng vì quý bọn trẻ con nên mình cho qua và cả ba sinh viên mình cũng vậy.
Phải chăng lòng yêu mến trẻ con bị lợi dụng?
Một số điều mình học được trong thời gian làm ở đây là:
1. Mô hình và văn hóa tốt NHƯNG phải có MANAGER đủ tầm ko là phá hoại
2. Mình sẽ bổ sung vào bài giảng về lòng tự trọng.
3. Mình sẽ bàn với Coor dinator, cô giáo của mình, về chủ đề Public speaking contest về hai triết lí : Paying forward v.s Uống nước nhớ nguồn.
Ngày đầu bé đến xin học Ielts là mình đã ấn tượng niềm đam mê trong bé. Phỏng vân xong mình chắc chắn sẽ nhận bé. Bé có khuôn mặt chính xác của gái lành, gái ngoan, ít va cham. Bé rất cao lớn và mới gặp có cảm giác khó gần và như là bé hơn mình tuổi vậy. Sự ham học và ước mơ bé kể muốn giữ vững kiến trúc cổ nhưng vẫn để nó phát triển theo sự tất nhiên của thời gian. “Và làm con gái, học kiến trúc đã vất vả mà khi hành nghề còn khó khăn gấp nhiều lần. Thầy em nhiều người rất giỏi nhưng ko muốn ra làm riêng vì thầy bảo khi làm kinh doanh, sợ mòn nghề. “. “ Bao giờ thì học hả chị?”.
Mình có nhiều học viên học Ielts nhưng thú nhận là gái Hà Thành, học viên của mình, ko ham học. Cho nghỉ là phớ lớ. Có chị học viên người Nghệ An làm mình cảm nhận sự khác biết trong thái độ học, sự cam kết và tập trung cao độ. Điều này làm mình máu dạy hơn.
Khi gặp bé thì question lại ý nghĩ học viên Hà Thành của mình học lơ phơ. Bé ham học, cố gắng, say mê để đạt tới ước mơ đi học nước ngoài, kiếm học bổng. Đôi khi bé ăn gian giờ dạy của mình nhưng mình vẫn vui vì biết sớm muộn gì bé cũng đạt ước mơ của mình. Và mình tìm thấy mình sau năm trượt đại học ở bé. Có hơn giờ cũng vẫn thấy vui. Bé làm tất cả các bài tập mình giao với tần suất khủng khiếp. Nếu ko có sự say mê, chăm học thì bé ko thể hoàn thành lượng bài tập mình giao 1 ngày bằng 3 ngày học. Và dĩ nhiên mình dạy cũng mệt hơn nhưng vẫn thấy vui vì câu nói của bé “ em thấy khó diễn tả bằng tiếng Việt chị ạ. “ Dấu hiệu vui.
Vui ko lâu thì đột ngột bé mất tích. Học viên của mình, mình hiểu tính từng người. Bé lúc đầu khó gần và tưởng như nó rất người lớn nhưng càng dạy thì càng gần nhau và bé bắt đầu quen, nói nhiều hơn, cởi mở hơn. Đúng lúc đấy thì ……. Mất tích mất 2 hôm. Minh băn khoăn vì chắc luôn bé ko phải học viên như thế. Y rằng, ngày thứ 3, bé đi bộ đến nhà mình. “ Chị ơi, bố em bắt em lấy chồng, ko cho đi học nữa L nếu không thì em phải ra khỏi nhà.” Bé là đứa cá tính ngầm. Sự ngầm ấy làm mình nhớ đến nhân vật chính của SUỐI NGUÔN. Một kiến trúc sư thách thức tất cả những são rống và mình thích đoạn cuối khi anh một mình đứng lập luận trước tòa bảo vệ bản thân. Đúng vậy, khi người ta có năng lực, người ta ko phải quỵ luy, người ta dám thể hiện cái tôi nhưng vẫn tôn trọng cái tôi của người khác, vẫn tôn trọng những người xung quanh.
Cô bé kiến trúc này cũng vậy. Tiền học của bé là do bé tự đi làm rồi học. Và bây giờ bé chọn con đường của bé. “ Bố em gia trưởng lắm chị ạ. Có mỗi mình em là khác cả nhà. E thich đi học. E chưa muốn lẫy chồng. Bố tịch thu hết mọi thứ của em rồi ạ, tiền, điện thoại, xe, máy ảnh …” . Mình tiếc và lo cho nó “ thì em ở tạm nhà chị, cứ học đến lúc thi xong cái bằng thì tính tiếp”. “ Nó ko chịu.” “ Tiền học chị cho nợ, lúc nào có thì trả, cầm điên thoại spare của chị mà dùng.” Bé cũng không chịu, rất khẳng khái. Nó sẽ lên Hòa Bình đi theo ông kiến trúc nào đấy để kiếm tiền sống và học. “ cầm tiền phòng thân?” “ Không chị ạ, e vừa vay dc 500 nghìn rồi!”.
Ai chà, khó thuyết phục nó ghê. Thời gian sống xa nhà cho mình thấy sống cùng gia đinh ấm áp và tiện nghi thế nào. “ em, ko đơn giản như em nghĩ đâu.” “ Không chị ạ, mẹ em thương em mà sợ bố em quá nên ko dám chống đối. E có ước mơ của em mà chị.”. “ Vậy cầm điện thoại chị ko nhỡ chị ốm đau, có chuyên gì còn gọi dc công an, cứu thương rồi chị ở Hà Nội kiếm dc việc cho em thì còn liên lạc.” “ Không chị ạ! Em sẽ gọi về cho chị. “ “ Thằng nào nó làm gì em ở rừng thì có khối mà có điện thoại bàn để trên cây cho em gọi chắc?” “ Không sao đâu chị.”
Thế đấy, cá tính luôn đi đôi với lòng tự trọng. Mình lo cho nó và gọi Thái Minh thì Minh khẳng đinh chắc có chuyện gì ghê gớm hơn thế nên bé mới bỏ đi.
Bé biết nhảy có thể dạy nhảy cổ điển cơ bản, biết chụp ảnh công trình vì bé học kiến trúc. Rồi nó cũng có gọi quái đâu. Thái Minh và mình chỉ hy vọng nó đột ngột xuất hiện, vẹn toàn và trưởng thành hơn.
Tình Vơi….
Khi tình vơi, nhiệt cạn thì mình chẳng muốn nói. Mình chỉ tự hứa với bản thân là ko giới thiệu bất kỳ đến làm ở đấy nữa.
Tiếc là anh Đại Ca đã bận rộn và người kế tục đứa con tinh thần lại là người mà vì chị ấy là quốc tịch Việt Nam nên có tên, cổ phần trong đó. Nhưng để nói là đủ trình quản lý thì …… 4 trong 5 nhân sự ra đi cùng một lúc là câu trả lời cho chinh sách nhân sự dưới bàn tay của chị. Như mình đã nhận ra, cô bé làm cực kỳ hợp với mình , người mà bị ở đấy chê là bừa bộn, ko gọn gàng. Duyên. Dân Marketing phải thế, ko bừa bãi thì sao mà sáng tạo, sao mà nghĩ được. Dân Mar mà nhét xuống tầng hầm làm việc đã là gò bó, là môi trường ko tốt lắm rồi. Như mình dự đoán và cổ vũ, nó giờ làm trợ lý tổng giám đốc Cocacola. Lại bận điên rồ nhưng hy vọng em sẽ được ghi nhận công sức đóng góp. Cái đó là phân lương lớn nhất cho bất kỳ ai bán thân cho NGO và làm việc như một tình nguyện viên.
Trước khi mình kết thúc thời gian tình nguyện ở đấy mình cực kỳ cáu vì khi nghe câu nói “ vì nội dung của” Biết một thằng, chẳng dạy thằng nào “ quá tốt nên bọn chị đuổi Media đi không hết. Nghe nóng máu dễ sợ vì mình vừa mất nguyên hai tuần làm media list đầy đủ contact cho tổ chức này. Còn nhiều chuyện bực mình nữa nhưng vì quý bọn trẻ con nên mình cho qua và cả ba sinh viên mình cũng vậy.
Phải chăng lòng yêu mến trẻ con bị lợi dụng?
Một số điều mình học được trong thời gian làm ở đây là:
1. Mô hình và văn hóa tốt NHƯNG phải có MANAGER đủ tầm ko là phá hoại
2. Mình sẽ bổ sung vào bài giảng về lòng tự trọng.
3. Mình sẽ bàn với Coor dinator, cô giáo của mình, về chủ đề Public speaking contest về hai triết lí : Paying forward v.s Uống nước nhớ nguồn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét