Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

Thương thế ngày xưa những giọt trầm.



Lớp mình cóa em Ly người Hàn Quốc nên buổi học càng thú vị khi nói về vấn đề văn hóa. Trong con mắt của Ly “ người Việt Nam thân thiện, hay giúp nhau. Con gái Việt Nam thì ngây thơ hơn con gái Hàn Quốc. Người Việt Nam ko giữ lời hứa. Và mọi người đều cảm giác là một phần của đất nước.”



Khi nói đến ko giữ lời hứa, cả lớp ồ lên và nhiều ánh mắt “ mày tí ra đường chết nha con J “. Ly vẫn quả quyết “ thực sự đấy”. Đúng thế còn gì, các bạn XÁC NHẬN qua email cho buổi ca trù 120 mống mà đến lúc đến thực sự chỉ có 40 mống và các em bên trường Unis of California. Hix có một em UC gốc Việt sau bài giảng lên gặp mình mà mình rất xin lỗi em vì trông em vẫn thuần Việt nên nhiều đoạn về văn hóa, mình giảng bằng tiếng Việt cho nó sâu. Em chỉ hiểu được tí xíu.

Nói đến văn hóa mình chợt nhớ câu này của những người bạn Úc “ History, culture, and tradition all boil down to two basic ingredients : family and food, the very foundations of Vietnamese society.

Các em ở UC cứ băn khoăn là tại sao mình trẻ thế đã có con gái lớn tồng ngông thía . Mà bé gì cũng ngây thơ thật, “ you are too young to be a mother of Mai Phương.” Hehehe cái sự ngố ngồ ngộ ấy làm cho Mai Phương rất thích chí và add mình vào facebook của nó và mình chính thức lên chức mẹ . hehe Cần giải thích thêm cho các em là khi thời pupilhood, studenthood mà cứ nghe chúng nó gọi là vợ chồng, mẹ con mà đấy, U mình hồi cấp hai là con trai hẳn hoi nghĩa bọn đấy toàn băng đảng, đồn bọn, dính vào 1 đứa là nó vác cả nhà ra đánh. J Family oriented là thế, community consensus là thía, papa láo lỡm là thế.


Food, đúng vậy, mình đi đến miền nào mình cũng măm. Dễ nuôi, dễ béo . Mình thích đi chợ khi đến các vùng miền, vì ở đó có hơi thở của cuộc sống, một cách trần trụi nhất.
Nói đến món ăn lại chợt nhớ đoạn văn trong Thương thế ngày xưa những giọt trầm của Lê Minh Hà .



Để thưởng thức các món ăn Hà Nội phải mất 1 năm. Vì mỗi món nó đòi hỏi ăn vào lúc nào, ăn với ai, ăn món gì, ăn ở đâu. Và có khi cả những món mà chẳng thể tìm ở ngoài phố mà chỉ có thể ăn từ những người bán rong qua xóm, quá ngõ nhỏ như món kê, món tào phớ…



Đọc cuốn sách này mình thấy được sống lại thời bé, một thời 3 mông chụm mông xổm chung một cái chuồng …..xí , bịt cống buồng tắm làm biển cho 5 đứa trẻ con, khỏa thân với nhau, kỳ cọ rất hồn nhiên ở giếng cạn, ở máy nước rồi lại le te chạy vào nhà, kéo rèm thay quần áo. Một hành động phi người lớn ở tuổi lên 7.



Đúng thế, người bán tào phớ luôn là đàn ông và bán đồng nát là đàn bà. Giờ thì thoảng về xóm cũ còn gặp cô bán rượu nếp nữa. Cô giờ già già lắm. Vẫn cái dáng gầy, khuôn măt gầy và đôi quang gánh ngày ấy. 9 giờ sáng là cô bán hết cô nhỉ ? “ cô cho cháu thêm tí rượu đi ạ!”. Còn bà bán kê thì chắc mất rồi. Bà phết kê và đường cho trẻ con thì thật là vừa bán vừa cho. Ngon cực. Bánh đa thì ròn. Ăn lúc ròn cũng ngon mà lúc hơi ỉu cũng ngon. Trời mưa, bà xin trú mưa ở hiên nhà, rồi bà xin ngụm nước, mẹ đưa cốc nước cho bà bằng hai tay như kính bà ngoại mình vậy. Giống, giống lắm, đúng như trong Thương thế ngày xưa những giọt trầm.

Và mình thích nhất đoạn Còn không những ngày xưa khi mưa,khi nắng ? còn không những sáng chiều trưa?.. bữa cơm vài sợi rau gầy, giọt mỡ đánh lừa mắt đói – mà sao vẫn tươi roi rói – như là sắp yêu ai … tôi đã viết như thế cho tôi, mười năm có lẻ, về những ngày tháng lúng liếng, chênh chao giữa gian nan và hi vọng, giữa tin yêu và bất lực giữa đời thường, những ngày tháng sẽ biết mình mãi mãi vẫn là mình, bướng bỉnh và chẳng bao giờ khôn ngoan hăn.

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

Toàn Na Mếc – Long XayDa

Đọc đến đoạn lưu bút của thằng Khải Lố “ P/s chú xin lỗi cháu vì chú đọc mất vài đoạn chúng nó viết trước mà thằng Na Mếc viết như dở hơi”.
Đổi hệ. Nếu ông ngoại, các cậu dì và các mợ giỏi toán, lý, hóa thì đến thế hệ cháu kém tự nhiên hơn xã hội. Thằng Toàn cũng thế. Nó là cháu đít tôn của ông Nguyễn Huy Tưởng. Ông nó giỏi làm bọn mình phải học thuộc sản phẩm của ông nó, và nó cũng bị ăn bụp vì tội đít tôn. “ tại mày mà bọn tao phải học”. Bố nó và chú nó làm ngoại giao đến đời nó, dốt văn phát rồ.
Nó với thằng Long Xay Da là một cặp trời sinh. Thằng giỏi đại số, thằng giỏi hình học mà cả hai thằng đều dốt văn ơi là dốt. Long XayDa thà bị bố đánh chứ nhất định ko học văn, sử , địa. Thằng Na Mếc thì bố ngày nào cũng ngồi kiểm tra các môn xá hội của nó . Chẳng hiểu sao ở nhà nó đọc vanh vách, đến lúc thi nó toàn gậy với ngỗng. Xay Da thì trứng một rổ. Hóa ra chúng nó lừa phụ huynh mắt mờ, chúng nó cài đáp án ở bàn kính nên lúc bố kiểm tra thằng nào cũng thuộc như cháo chảy.

2 phẩy văn. Thật ko tưởng tượng nổi. Hết kỳ này sang kỳ khác. Các cô phát ngán vì nó và vật nài “ đáp án đây em chép đi.” “ em ko chép cô ạ”. Các cô khấp khởi “ thôi thì nó cũng thật thà!”. “ Không ạ, em ko chép vì em mỏi tay.” Thần kinh mất vì học sinh như thế này.

Lên cấp 3, mối đứa một trường nhưng mình và 2 thằng nó vẫn giữ tình bạn Toán Văn. Zô làm văn cho hai thằng. Hai thằng, đứa giảng đại, giảng hình. “ Sao mày nặn lắm chữ thế zô? Tao ì ạch mãi ko ra.!” “ sao mày nhìn ra được hình, tao nhìn mãi ko ra?”.

2 thằng giờ cũng yên bề gia thất. Hôm gặp thằng Na Mếc ở đám cưới con HA “ mie giờ giữ mình khó lắm mày. Chúng nó ko cho mình yên.” Nó học ở Mỏ 1 năm, quá chán vì chương trình đào tạo. Nó bỏ ngang, sang Nam Phi học và hoàn tất cái MBA ở Anh. Giờ nó có chết cũng chui vào ngân hàng chứ ko vào nghề nhiều con chữ. Nó kể chuyện thằng Long XayDA tức thằng Long Ngựa đi hỏi vợ làm mình cứ lăn ra, còn nó thì tranh thủ gắp. Mà trông nó phong độ phết chẳng Na Mếc tí nào.

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2009

Su Phu


Hello dô!

Giờ đây ngồi bên cạnh chiếc cửa sổ con con, sự phụ đang ngồi viết lưu bút cho mày trong hương hoa và ánh trăng lan tỏa. Ngoài trời đầy sương muối rắc rắc nhưng khi nghĩ đến sắp phải xa bạn, xa trường là sư phụ thấy lòng lạnh gấp đôi mùa đông.

Đoạn trên không tồi chứ, nghe giả tạo quá nhỉ? Mày thông cảm cho một thi sĩ lúc lúc trăng lên. Nói đến chia tay là người ta nói đến kỉ niệm. Sự phụ chẳng nhớ rõ bắt đàu từ lúc nào môn phái dán bùa và tao trở thành trưởng môn và mày là đứa đệ tử đầu tiên. Cái hồi ấy cũng vui và cái hồi lớp 8 cũng vui. Sư phụ vẫn băn khoăn là hòi ấy mày quay bài liên tục mà chẳng bị bắt bao giờ. Hết tiết rồi mặt nhăn nhở rất tự nhiên. Mày là đệ tử, không nên trách nên sư phụ tham khảo mấy đứa viết trước. Mai Liên nói đúng, bao nhiêu lớp không tách lại cứ tách lớp mình. Cứ tưởng lớp 9 cả lớp mình vui vẻ ai ngờ. Rồi cả lớp viết đơn, xin xỏ đàng hoàng thê smaf thằng Định Tàu quen ăn của đút chả biết tình nghĩa là gì. Lúc đấy vừa giận lại vừa sợ. Cũng vì tách lớp mà bây giờ có một số đứa lịch sự gặp nhau còn gật đầu vài cái chứ có đứa cứ đi thằng làm như không biết, muốn nói mà lại ngại. Cứ tách vớ vẩn, thằng Tuấn Đức cũng bên lớp N không vui bằng lớp C. Nói chung cái tuổi học trò nào thì cũng vui lắm, buồn nhiều nhưng gì thì gì chứ cái tuổi học trò là đẹp. Vì kỹ thuật thời gian không cho phép, tới đây sư phụ muốn chúc mày mọi ước mơ đều trở thành hiện thực, thi đâu đỗ đấy! Trước khi lên câp 3 hãy lấy cái bàn là là cái trán cho phẳng phiu và khoác thêm tà áo dài vào.

Tên: Trần Anh Đức
Ngày sinh: 17/08/1981
Sở Thích: cũng như mày, thêm cả Lý
Địa chỉ: còn tùy bố mẹ, sẽ nói sau.

Chuyện gia đinh Ok

Bố: Vũ Tuấn Đức (rai Út)

U: Vũ Ngọc Tú (rai anh thằng Vũ Ngọc Tuấn)

Chú: Vũ Ngọc Tuấn + Quang Khải (Lố)
Dì: Nguyễn Huy Hoàng Linh (rai này chỉ cho con cháu zô đèo vì xe đạp ko bít đi.)
Chị: Lê Thanh Lương (Lương Ngố)
Con trai: Linhzo
Con dâu: vợ cả: Nguyệt – vợ hai: Trương Thương Huyền. (Thương Hàn)

Tiểu sử gia đình Ok: thời ấy quảng cáo bao cao su Ok, có anh tập thể hình, giơ bắp tay, bao cao su Ok.
Thằng Bố tiếng con út mà đối xử với anh em bạn bè rất ra dáng đàn anh. Mờ mồm là ok ok ok, nên gia đình có cái tên gia đình OK


Dô con!

Chẳng nhớ từ lúc nào nữa, mày & con Lương gọi tao là U. Lúc đầu tao nghe lạ nhưng sau cùng thấy hay hay. Chứ biệt danh của tao là “Hoàng thượng” của lớp 9N cơ mà! Mà hồi 7c tao còn có tên là “ Tàng Hình Ma Vương” – sư đệ của cái thằng “ Ma Diện Thiên Tà” Trần Anh Đức ấy => tao còn là sư thúc của mày đấy dô con ạ!
Cũng thật buồn cho mày vì lớp 8 c bị tách ra. Nhưng cũng vui vì từ ngày mày vào lớp 9 N đến nay suốt ngày mày đánh nhau, bắt nạt thằng Lê Đức. Tội nghiệp thằng Đức! “ Bé hạt tiêu” như nó mà phải giáp lá cà với 1 đứa “đàn ông gốc” lại lắm trò mày thì nó sống thế nào nổi. Rồi còn những lần mặt mày và mặt nó “ trắng như Lọ Lem” nhìn mà muốn cười vỡ bụng nhưng ko lòi ruột chứ không thì tao không còn sống để viết dòng lưu bút bây giờ.

Stop 1 chút tắc mực…
Xong rồi! Tao đã sủa được cái bút chết tiệt này…..
Ơ nãy giờ tao viêt đến đâu rồi? quên rồi!
Này! Tao còn nhớ mấy lần mày “phạm thượng” nên phải trả giá đắt có thế thì mày mới chừa chứ phải ko con giai của U?
Ôi thời gian trôi qua nhanh thật! Mới vậy mà tao sắp chia tay với mày rồi. Chán nhỉ! Nhưng thôi hãy vui lên mà bước vào cấp 3 và vui vẻ trong cuộc sống. Nỗi buồn chia tay rồi cũng sẽ quên thôi. À chắc mày còn nhớ thằng sư phụ của mày nói gì rồi chứ gì? Nhà tao có cái bàn là 7000W hôm nào mày đến nhà tao chơi, tao lấy ra là cho that phẳng cái “trán zô ngang ngược” của mày cho mày thật bảnh trai để trai tao xứng với 2 chữ “ giai + sắc = ?


Hy vọng sau này mày sẽ nối được nghề của thằng sư phụ mày. Nhưng cẩn thận đấy! “bói” láo là thành thị Mẹt đấy ! Lúc đấy tao ko có mà bênh cho mày đâu. Mà tao có biết thì tao cũng thấy “ thật đáng đời” mày. Hê hê …. Có khi tao còn cho mày mấy quả đấm ý chứ! Tao đang nóng lòng đợi ngày ấy đến đây. Lúc đó sẽ rủ cả sư phụ mày cùng đi.

Bút hết mực thật rồi, không viết được nữa!

À! Nhớ kiếm cho được 1 “con vợ” đấy nhé để U còn được ăn trầu ( tao có biết ăn trầu đâu mới khổ cơ chứ! Tức thế không biết!) Và đừng có bắt nặt nó nhé! Nó mà mách là tao đánh mày như đòn nghe chưa con!

U của mày!
Trưng Vương, T6, 05/4/96


Vũ Ngọc Tú
Ngày sinh: 29/6/1981
Sở thích: Bóng đá – Tán gái
Địa chỉ: chưa rõ – sẽ báo sau.

Thằng Mặt Ngựa

Nó là thằng mặt dài như cái bơm, tóm lại là mặt con ngựa xí trai thế nào là mặt nó thế.
Nó thuộc tổ mình, tổ 2. Con Ngô Nướng làm tổ trưởng, mình tổ phó. Chức hơi to vì lớp tới 75 học sinh nên mình quản 7 bạn của nửa dãy, hai bàn. Hồi ấy rộ lên 7 viên Ngọc Rồng dĩ nhiên là sáng nào truy bài, mình cũng ghé nửa mắt sang chỗ nó. “ bài tập đâu? Đưa 7 viên Ngọc Rồng hoặc TKKG đây, cuối giờ tao trả.” Tay đưa mà cái mắt gườm gườm, mồm chửi lẩm bẩm. “ Mày chống đối hả?”. Nó ấm ức, nín.

Mình ngày xưa oánh con trai như ngóe. Được ba mua cho giầy khủng bố, mõm táo, cứng như đinh là đi học cóc sợ thằng nào. Thằng Cẩu mà thấy quả giầy đấy là cư xử đúng bản chất bằng ko là nó giật tóc, kéo nơ. Cực chó! Mà có cái thằng Mặt Ngựa này là mình chưa đánh nó được phát nào vì lần nào định đánh nó cũng làm mình buồn cười.

Chơi dưới sân trường, linh cảm có đứa nhìn mình. Ngoắt cổ ngoái nhìn lại là nó. Nhất dương chỉ , mồm gào lên “ Mẹ mày nhá, mày trấn sách của ông. “ “ MÀY CHỬI AI THẰNG KIA”. Vừa nói zô vừa 3phát là bước, trèo, phi qua cửa sổ đứng cạnh Mặt Ngựa. Hất hàm “ mày nhắc lại tao xem nào?”. Từ từ, từng ngón tay, 5 ngón chĩa ra sân trường “ tao chửi đứa kia cơ mà, tao có chửi mày đâu, mai có 7 viên Ngọc Rồng tập mới hì hì”. “ Nhớ đưa tao.” “ nộp thì có.” “ MAY LẨM BẨM GÌ?” nó lui cui đi vào lớp, chắc trong lòng cú lắm.
Một phần mình ko dám mạnh tay với nó như đấm, đá vào ống quyển và thụi vào bụng mấy thằng kia vì Mặt Ngựa có làn da nhạy cảm. Hết sức luôn. Chỉ cần lấy đầu đít cái bút chì, vẽ nhẹ, vẽ ko miết tí nào, lên cẳng tay nó TRẦN TUẤN LONG là 3 chữ ấy nổi tưởng lên, đỏ rần rần như bị dị ứng nặng. Mẹ nó thì thương nó thôi rồi. Thằng to xác, ngờ ngệch học giỏi đại số. ( mie nghệch khối cái mặt nó.) . Vần con bà thì chắc bà điệu bố mẹ mày lên họp phu huynh cho vui. Mẹ nó ghê gớm lắm. May là thằng này ngấy bứa lên cái sự chăm sóc đầy hơi tã của mẹ nó nên nó chịu đòn rồi nhe răng ra cười, ko mách. Chắc hẳn về nhà mẹ nó lại ca bài ca xót con còn rác tai hơn là bị bán chưởng yêu vài cú.

Nó ko nghệch tí nào. Năn nỉ mãi bọn con trai lớp mình mới cho nó đi đá bóng ở sân Bách Khoa. Biết làn da nhạy cảm của nó nên nó giỏi bắt gôn mà bọn chúng nó cho Mặt Ngựa làm hậu vệ dự bị. Thế rồi mà RẦM , cả quả bóng xoẹt, bụp nguyên má trái thằng Mặt Ngựa ( nó có tên này để phân biêt với thằng Hải Long). Rồi từ từ cái mặt nó phồng tớn lên. Bọn con trai lớp mình ko thằng nào bảo thằng nào ôm cặp chạy toán loạn. Thế này mẹ thằng Long giết bọn mình chết. Trẻ con là thế, chẳng biết trách nhiệm là gì. Sợ quá. Hôm sau đến lớp, nó mặc cả “ tao bảo là tao bị ngã mà mẹ tao ko tin, ngã sao quần áo dính đày đất?” Thôi chơi ở sân trường đi chúng mày, có sao thì mẹ tao ko phát hiện được. "

Ơn nó to như trái đất này nên bọn con trai đồng ý. Rầm. Ko phải Mặt Ngựa dính chưởng mà là thằng Dương Thanh Liêm. Ngất tại trận. Cả bọn xúm xít lại. Bọn con gái cũng vây quanh. Thằng Khải Lố nó bảo “dậy đi mày vờ vịt mãi anh e lo.” Mặt Ngựa đủng đỉnh đứng dậy ở vị trí hậu về dự bị ra “ để tao xem nó ngất thật hay đùa. “ Vừa nói nó vừa cầm ku thằng Liêm lắc lắc rồi tuyên bố giọng rất bác sĩ “ Nó ngất thật mày ạ, chả thấy động đậy gì.” Đấy nghệch chó gì nó.

Nó chơi cờ ca rô chưa thua ai. Nó mặt tồ nhưng rất thông minh. Nghỉ tiết chán. Zô chơi bắn máy bay với chú Khải Lố. Chú chó gì mà chẳng nhường mình. Quay sang chỗ thằng Long Ngựa “ chơi cờ ca rô với tao”. “thôi tao ko chơi với mày.” “ MÀY NÓI GÌ NÓI LẠI TAO NGHE KO RÕ!”. “ thì chơi”. Zô mặc cả “t ao mới biết chơi nên mày có thắng tao 1 ván thì cũng phải tự thua tao một ván rõ ko? “. Thật hên, nó chơi dốt, ván nào zô cũng thắng. Hỉ hả ghê. Sao hôm nay mày chơi ngu thế? chẳng thắng ván nào!

Thằng Tử Thành quan sát viên xoa đầu zô “ mày ngu thì có, nó nhường mày đấy!”. “ không được, thằng kia, mày phải chơi thật, mày ko được chơi ngu, mày ko được giả vờ. Chơi lại ko tao đánh!” Thế là thua to, thua đẫy. zô lẩm bẩm, mặt nhăn nhó “ trò này chán! Tao ko chơi nữa!”.
Ván cờ ca rô cuối cùng trong cuốn Lưu Bút lớp 9, nó lại nhường.

Não không vui, tình vơi …


Lần đầu mình gặp Thái Minh, nó đã để lại ấn tượng khá tốt. Còn trẻ nhưng em thể hiện một phong cách rất đàn ông, độ lượng mà lại cứng cỏi. Nó trái ngược với hai đứa con gái mà từ đứa thứ nhất, mình biết sang Thái Minh và từ Minh sang bé.

Ngày đầu bé đến xin học Ielts là mình đã ấn tượng niềm đam mê trong bé. Phỏng vân xong mình chắc chắn sẽ nhận bé. Bé có khuôn mặt chính xác của gái lành, gái ngoan, ít va cham. Bé rất cao lớn và mới gặp có cảm giác khó gần và như là bé hơn mình tuổi vậy. Sự ham học và ước mơ bé kể muốn giữ vững kiến trúc cổ nhưng vẫn để nó phát triển theo sự tất nhiên của thời gian. “Và làm con gái, học kiến trúc đã vất vả mà khi hành nghề còn khó khăn gấp nhiều lần. Thầy em nhiều người rất giỏi nhưng ko muốn ra làm riêng vì thầy bảo khi làm kinh doanh, sợ mòn nghề. “. “ Bao giờ thì học hả chị?”.


Mình có nhiều học viên học Ielts nhưng thú nhận là gái Hà Thành, học viên của mình, ko ham học. Cho nghỉ là phớ lớ. Có chị học viên người Nghệ An làm mình cảm nhận sự khác biết trong thái độ học, sự cam kết và tập trung cao độ. Điều này làm mình máu dạy hơn.

Khi gặp bé thì question lại ý nghĩ học viên Hà Thành của mình học lơ phơ. Bé ham học, cố gắng, say mê để đạt tới ước mơ đi học nước ngoài, kiếm học bổng. Đôi khi bé ăn gian giờ dạy của mình nhưng mình vẫn vui vì biết sớm muộn gì bé cũng đạt ước mơ của mình. Và mình tìm thấy mình sau năm trượt đại học ở bé. Có hơn giờ cũng vẫn thấy vui. Bé làm tất cả các bài tập mình giao với tần suất khủng khiếp. Nếu ko có sự say mê, chăm học thì bé ko thể hoàn thành lượng bài tập mình giao 1 ngày bằng 3 ngày học. Và dĩ nhiên mình dạy cũng mệt hơn nhưng vẫn thấy vui vì câu nói của bé “ em thấy khó diễn tả bằng tiếng Việt chị ạ. “ Dấu hiệu vui.

Vui ko lâu thì đột ngột bé mất tích. Học viên của mình, mình hiểu tính từng người. Bé lúc đầu khó gần và tưởng như nó rất người lớn nhưng càng dạy thì càng gần nhau và bé bắt đầu quen, nói nhiều hơn, cởi mở hơn. Đúng lúc đấy thì ……. Mất tích mất 2 hôm. Minh băn khoăn vì chắc luôn bé ko phải học viên như thế. Y rằng, ngày thứ 3, bé đi bộ đến nhà mình. “ Chị ơi, bố em bắt em lấy chồng, ko cho đi học nữa L nếu không thì em phải ra khỏi nhà.” Bé là đứa cá tính ngầm. Sự ngầm ấy làm mình nhớ đến nhân vật chính của SUỐI NGUÔN. Một kiến trúc sư thách thức tất cả những são rống và mình thích đoạn cuối khi anh một mình đứng lập luận trước tòa bảo vệ bản thân. Đúng vậy, khi người ta có năng lực, người ta ko phải quỵ luy, người ta dám thể hiện cái tôi nhưng vẫn tôn trọng cái tôi của người khác, vẫn tôn trọng những người xung quanh.


Cô bé kiến trúc này cũng vậy. Tiền học của bé là do bé tự đi làm rồi học. Và bây giờ bé chọn con đường của bé. “ Bố em gia trưởng lắm chị ạ. Có mỗi mình em là khác cả nhà. E thich đi học. E chưa muốn lẫy chồng. Bố tịch thu hết mọi thứ của em rồi ạ, tiền, điện thoại, xe, máy ảnh …” . Mình tiếc và lo cho nó “ thì em ở tạm nhà chị, cứ học đến lúc thi xong cái bằng thì tính tiếp”. “ Nó ko chịu.” “ Tiền học chị cho nợ, lúc nào có thì trả, cầm điên thoại spare của chị mà dùng.” Bé cũng không chịu, rất khẳng khái. Nó sẽ lên Hòa Bình đi theo ông kiến trúc nào đấy để kiếm tiền sống và học. “ cầm tiền phòng thân?” “ Không chị ạ, e vừa vay dc 500 nghìn rồi!”.


Ai chà, khó thuyết phục nó ghê. Thời gian sống xa nhà cho mình thấy sống cùng gia đinh ấm áp và tiện nghi thế nào. “ em, ko đơn giản như em nghĩ đâu.” “ Không chị ạ, mẹ em thương em mà sợ bố em quá nên ko dám chống đối. E có ước mơ của em mà chị.”. “ Vậy cầm điện thoại chị ko nhỡ chị ốm đau, có chuyên gì còn gọi dc công an, cứu thương rồi chị ở Hà Nội kiếm dc việc cho em thì còn liên lạc.” “ Không chị ạ! Em sẽ gọi về cho chị. “ “ Thằng nào nó làm gì em ở rừng thì có khối mà có điện thoại bàn để trên cây cho em gọi chắc?” “ Không sao đâu chị.”

Thế đấy, cá tính luôn đi đôi với lòng tự trọng. Mình lo cho nó và gọi Thái Minh thì Minh khẳng đinh chắc có chuyện gì ghê gớm hơn thế nên bé mới bỏ đi.
Bé biết nhảy có thể dạy nhảy cổ điển cơ bản, biết chụp ảnh công trình vì bé học kiến trúc. Rồi nó cũng có gọi quái đâu. Thái Minh và mình chỉ hy vọng nó đột ngột xuất hiện, vẹn toàn và trưởng thành hơn.

Tình Vơi….

Khi tình vơi, nhiệt cạn thì mình chẳng muốn nói. Mình chỉ tự hứa với bản thân là ko giới thiệu bất kỳ đến làm ở đấy nữa.

Tiếc là anh Đại Ca đã bận rộn và người kế tục đứa con tinh thần lại là người mà vì chị ấy là quốc tịch Việt Nam nên có tên, cổ phần trong đó. Nhưng để nói là đủ trình quản lý thì …… 4 trong 5 nhân sự ra đi cùng một lúc là câu trả lời cho chinh sách nhân sự dưới bàn tay của chị. Như mình đã nhận ra, cô bé làm cực kỳ hợp với mình , người mà bị ở đấy chê là bừa bộn, ko gọn gàng. Duyên. Dân Marketing phải thế, ko bừa bãi thì sao mà sáng tạo, sao mà nghĩ được. Dân Mar mà nhét xuống tầng hầm làm việc đã là gò bó, là môi trường ko tốt lắm rồi. Như mình dự đoán và cổ vũ, nó giờ làm trợ lý tổng giám đốc Cocacola. Lại bận điên rồ nhưng hy vọng em sẽ được ghi nhận công sức đóng góp. Cái đó là phân lương lớn nhất cho bất kỳ ai bán thân cho NGO và làm việc như một tình nguyện viên.

Trước khi mình kết thúc thời gian tình nguyện ở đấy mình cực kỳ cáu vì khi nghe câu nói “ vì nội dung của” Biết một thằng, chẳng dạy thằng nào “ quá tốt nên bọn chị đuổi Media đi không hết. Nghe nóng máu dễ sợ vì mình vừa mất nguyên hai tuần làm media list đầy đủ contact cho tổ chức này. Còn nhiều chuyện bực mình nữa nhưng vì quý bọn trẻ con nên mình cho qua và cả ba sinh viên mình cũng vậy.

Phải chăng lòng yêu mến trẻ con bị lợi dụng?

Một số điều mình học được trong thời gian làm ở đây là:
1. Mô hình và văn hóa tốt NHƯNG phải có MANAGER đủ tầm ko là phá hoại
2. Mình sẽ bổ sung vào bài giảng về lòng tự trọng.
3. Mình sẽ bàn với Coor dinator, cô giáo của mình, về chủ đề Public speaking contest về hai triết lí : Paying forward v.s Uống nước nhớ nguồn.

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2009

Chuyện của chàng … Ham Ngã

Chàng. Hình bóng chàng mãi ko bao giờ phai mờ trong cái nhìn trong trẻo của em. Chàng. Nổi tiếng. Có bao nhiều người hùng hục đóng góp bao nhiêu năm mà chàng trình cao chỉ cần chiêu Lý Thông cướp công Thạch Sanh là chàng ko sớm thì muộn cũng được ngồi lên đầu bao người.

Chàng. Vào một ngày tươi đẹp ko hiểu vì lý do gì mà CHÀNG lại làm nên một huyền thoại bất hủ và được tryền kỳ mạn lục. Ngày ấy, CHÀNG, mò vào Lady William Cường và tìm kiếm. Bới tung lên, ngó nghiêng và a đây rồi “ mày chết với ông”. Chàng lẩm bẩm, mắt anh lên như những vì sao khuya vào lúc mây mờ. Nguy hiểm quá” chàng nghĩ, phải hành động ngay ko thì Thạch Sanh nó về nó mách mẹ mất. Thế là CHÀNG tông tốc chạy hục mạng vào khu VERY IMPOLITE PERSON. Tung tóe hết lên rồi. Lục tìm, lục soát chắc cũng được một cái gì đó. CÔNG TO đây!

Bằng khen của cấp cao nhất trao cho chàng vì một công việc chả dính gì đến chuyên môn. Nhưng quan trọng lắm chứ vì nó ảnh hưởng sâu, rộng, trên dưới cả đấy.

Chỉ có điều là sao CHÀNG lại mò vào phòng VS nữ hỡi chàng???

Chàng ạ, cái bọn con một như iem là độ cạnh tranh thấp lém, chỉ thích ngu si thôi, mặt em thì kể cũng hơi du côn nên chàng chừa mặt em ra mà chơi xấu nhá. Iem bất đầu xì trít và ngứa mắt với mấy cái thói bẻ hành, bẻ tỏi bẻ cả chữ nhân của chàng roài đấy.

Ơ xít tần


Mình được cái toàn có Marketing assistant giỏi, toàn làm boss mình thôi nhá. Đó là cái Yến bên HP và giờ là cái Cà Rốt J. Nhìn nó chẳng ai nghĩ là con một. Mọi người toàn nghĩ con một là í ẻo èo eo cớ. Mà một lũ con một mình chơi , và cả mình nữa toàn kiểu CHẢ GIỐNG CON MỘT.


Boss Cà Rốt làm việc với mình rất ăn ý. Nó toàn phải nhắc mình vì mình hay quên. Đến lúc mình nhớ cho mình giao cho một đống lít to do thì ngồi làm hoa mắt ngay, hết cả mắng mìn. Cái Yến, Boss Cutie ko chỉ mắng sếp nó là mình mà nó còn cáu, oánh cả mình lun J. Nó powerful vật vã !
Giờ boss Cà Rốt làm việc với Linhzo chắc cũng sắp được đu đưa lên cổ linhzo roài . Nhìn mặt nó là mình phì cười vì nhìn mặt nó là nghĩ đến củ Cà rốt. Nó có xì tai giống mình. Khác với Cutie là Cutie tỉ mỉ và take care chị Linhzo như má care con. Còn Cả Rốt thì xì tai giống mình, cứ xì trít là hai con lại hô hố ra cười. Chả đứa nào làm gương cho đứa nào, thế có chết ko cơ chứ, X-Monster ơ!
Việc dạy và hỗ trợ văn phòng nhiều quá, cần tuyển thêm ờ xít tàn mà cả mình và Cà Rốt đều gật gù mún tuyển một bạn tỉ mỉ chút chút vì hai chị em Cà Rốt đều thể loại SỐNG CHẾT MẶC BAY rồi. Ý nói là tuyển gái lành í.

Đời mình đi làm ờ xít tần cho một bác xuất chúng. Ăn ý vô cùng. Thời gian làm việc với bác làm mình luyện được cách take note ĐỐ MÀY ĐỌC ĐẤY!. Kiểu viết nhìn ngoài rất lung tung và xấu ỉn, nhưng mò được logic của cách viết thì sẽ hiểu được note. Hơ hơ toàn thông tin confidential mà tính mình bỏ đâu quên đấy thì phải thế thôi J. Nhớ có lần sếp còn mang nguyên quyển số, vừa đi vừa lắc đầu, mang tới tận bàn mình . Mình quý bác ở sự bao dung ấy và “ anh yên tâm , đứa nào đọc hiểu dc sổ tay em đứa đấy lòi mắt ngay!!”

Hồi mình làm với bác mình vẫn băn khoăn cách dùng người của bác. Bác dùng cả người tốt lẫn người mà cả cty đều khinh bỉ vì độ Khôn Sắc của hắn. Được cái mình làm việc với mr Khốn Sắc mà lởn vởn lây cho mình tí khôn sắc là bác có ý cò, fair judgement ngay.

3 năm sau, trưởng thành hơn… mình mới hiểu cách dùng người của bác. Sếp mình trình cao, là WELL MANNER!


Tobe continueoooooo! Pic mang tinh minh hoa cho 2 assitant ma minh yeu men:). Thank you gals!

Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2009

Teaching tip from a professor in Priceton


4) READINGS
I am not sure how people teach business communication here, but usually students in the US or Europe have to read several chapters or articles before coming to class. The most interesting way to teach is first to review and discuss the readings with students, BEFORE doing a lecture. These two things are not separate: readings form the basis for the information in the lecture and of things students need to learn.

Vậy đâu chỉ có dạy sv kiến thức đâu???


Những vấn đề phản ánh kỹ năng xã hội được phát triển :
· Suy nghĩ logic
· Suy nghĩ hai chiều
· Tự hào về phẩm giá lao động
· Tự tin vào bản thân
· Dễ thích nghi
· Các kỹ năng giải quyết vấn đề
· Thái độ tích cực để làm việc
· Long khoan dung
· Quyết đoán
· Sáng tạo
· Hợp tác, khả năng làm việc theo nhóm
· Tác phong dân chủ
· Tự trọng cao
· Sức tưởng tượng
· Cam kết
· Động cơ thúc đẩy


(Nguồn: Nghiệp vụ dạy đại học – trang 25/273)
Collete Sedemi and Linh: Training for VNPT in HCM - 2007

Vị Mùa…

Cái ảnh này làm mình nhớ những hôm cuối Thu đầu Đông hồi mình cắp sách tới trường. Mở cửa ra là cả một bầu không khí mát, cái tiết trời làm người ta thấy sảng khoái. Ra đến đầu ngõ là cả một thảm lá vàng. Lá sấu. Thảm lá ấy trải dài từ nhà tới trường. Vẫn nhớ cảm giác bước trên thảm lá vàng ấy. Êm ái. Lấy chân khua khua, nghịch ngơm … nghĩ vơ vẩn rồi đến trường lúc nào không hay. ..

Đầu đông, cây hoa sữa của ngõ kế bên làm mình ngồi học mà đầu óc cứ bay bổng. Vài người kêu mùi này ngái và có nhiều người vì nghe tiếng hoa sữa mà mang về trồng xứ mình rồi kêu nó nồng nặc. Sao lại đổ tội cho hoa sữa ! Hoa sữa chỉ thơm khi nó vào tiết trời đầu đông và khi nó nở những lứa hoa đầu. Một cảm giác nhè nhẹ trộn lẫn với khí trời cuối thu, đầu đông nó mới thi vị.

Mưa. Bị nhốt trong nhà, nhìn ra ngõ từ ô cửa tầng lửng. Mùi đất sộc lên. Mọi người bảo độc mà mình vẫn thích ngửi cái mùi đất sộc lên khi vài hạt mưa rào mùa hạ rơi xuống. Trời sắp mưa và những giọt mưa đầu tiên rơi là mùi đất ấy lên hế lô tớ đây . Mình cố gắng tìm cái mùi đấy ở một vài nơi khác khi mình có dịp ghé thăm mà ko đâu có vị đất, vị trời ấy, vị riêng, vị của phố, của đất Hà Thành.

Vết đinh ko bao giờ hết.


Mình và Vũ vẫn đùa nhau “ Ván đã đóng thuyền thì nhổ đinh lên”, Vũ cự “ nhưng vết đinh vẫn còn”. Và hôm nay mặc dù mình bận quá, đầu óc điên cuồng, hết chè lại cà phê mà .. vẫn viết.
Nó là cái thằng đồng nghiệp thân của mình. Mình đánh giá nó rất cao ở sự tinh tế, take care người khác, sự ham học hỏi và kiến thức nó sở hữu. Nó yêu quý sv thật sự và có tâm huyết. Mà hôm nay cụ cậu sau quả tình yêu gõ đến tim, đỏ tình, đen bạc… bị dội gáo nước lạnh vào tự ái nghề. Hay em bỏ. Ối trời, thế thì tội nghiệp sinh viên rồi!!!




Có một điều là những người giỏi thường mặc định người khác cũng thế, và đòi hỏi khá cao, đôi khi ko để ý đến cảm giác của những người trình thấp hơn mình. Và niềm kiêu hãnh hay cái tôi đã làm người ta thấy khó khăn khi nói hai chữ Xin Lỗi ngay cả khi trong thâm tâm người ta nhận ra.
Chỉ một lời nhận xét mang tính chỉ trích thôi cũng đủ làm người khác mất tự tin L . Đấy là lý do m ko thích ai là sếp mà mắng nhân viên L. Và mình vẫn thích cái cách chấm điểm của Steven, tìm điểm tốt để cho điểm chứ ko tìm điểm xấu để trừ. Phải chăng mắng nhân viên sẽ làm ng ta SỢ và tốt hơn???

Khi đọc quyển Biển và Chim bói cá, có chị vợ là tuýp phụ nữ truyền thống sống ở vùng mà những ràng buộc truyền thống vẫn làm người ta phải sợ để mà giữ mình. Nhưng chị vẫn mắc sai lầm . Mình nghĩ, chỉ có sự tự tin ở chính mình ( self esteem) , lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh mới ko cho phép con ng ta overstep the line chứ chẳng có cái gì ràng buộc được cả. Nhưng nếu người mà có sự tự tin mà khi măc sai lầm dám nói hai chữ xin lỗi thì tuyệt. Mình viết lung tung roài, back 2 work thôi !

Lời nhắn cho nhóc là em chỉ có thể adjust expectations em dành cho ng ta thôi nhóc à. E sẽ feel much better J. Tìm điểm tốt mà co operate, ko lại khổ sv vì mất ng thầy như em.