Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

AKS Vietnam - About us


AKS Vietnam stands for Attitudes Knowledge and Skills , the three core concepts of human resources management.


AKS Vietnam starts up for supporting SOCIAL ENTREPREPEURS by mentoring students about career paths, training them the social business skills, coaching them on how to apply the social, business knowledge they learnt in real world through fellowship, intership programs, questioning their attitudes toward society through projects, activities for community and charity.

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2009

Internship programs and Community projects



Update soon!

Gender Issue ( random memory when working 4 charity)

http://s672.photobucket.com/albums/vv82/zaozo/KoTo%20_K11/

Gender is used to describe those characteristics of women and men, which are socially constructed, while sex refers to those which are biologically determined. People are born female or male but learn to be girls and boys who grow into women and men. This learned behavior makes up gender identity and determines gender roles.

World Health Organization. (2002). Integrating gender perspectives into the work of WHO. Switzerland: Author.

Chuẩn bị facilitate cho Mellisa về Life Skills cho các em KoTo mà mình vắt óc ko nghĩ ra được từ Gender Equality. Con H cũng bó tay nốt, cứ mải trần mát uồng khỏe cho lém, chả nghĩ dịch hộ bẹn.

Long time no see há! J J J Chị đi đâu bọn em ko thấy chị? Bị nhét xuống tầng hầm với Vân Đần chứ đâuJ Chị hiến dâng 3 đứa sv của chị cho bọn em còn gì. You like them? YEAH!

Hằng, Liên BA06 bị mình dụ làm volunteer của KoTo cũng khoái dân KoTo, đêm còn nhắt tin khoe được mời tham dự lễ tốt nghiệp của K11. Em mặc gì hả chị? Dress up!

Thế còn Mây? Các con giời ngơ ngác. Mình nháy về phía Song, bọn em muốn hỏi Mây thì phải hỏi Song.
Cậu bé này thích bé Mây ngay buổi học đầu tiên. JJJ

Chuyện lính ( 05/2009)

Sáu tháng khoai sùng , lấy chồng …. Lấy thằng khùng còn hơn
Đây là câu cửa miệng của chị em đồng bào nên với chiến sĩ, cứ ưng là mừng rồi.
Sĩ quan vặn con Hoa” em làm gì? “ “ dạ em thất nghiệp ạ!” “ tốt, trên đảo có nghề rất vượng, đó là nghề nuôi con .”
………………………..
Đồn trưởng đi quá tá hỏa “ sao bố lại ngồi đây?”
“chúng nó bảo tao là lên thăm đồn, ăn được, ngủ được thì gác được” .
Thằng S Nam Định, lại giở trò.
Thằng S Nam Định ngoa ngoắt đến quắt người. Nếu thi hoa hậu ngoa toàn miền Bắc, chắc nó cưỡng đoạt giải hoa hậu đặc biệt. Thi thoảng ngồi bùn, chọc cho nó ngoa lên, nghe đến rác cả tai. Bọn chúng nó khẳng định, mẹ théng Sơn đẻ nó, đảm bảo cái miệng nó chui ra trước. Ngoa kinh! Mình tặng cho thằng ku Trung Nông Cống cái quạt, nó cũng phải đòi bằng được cái nón làm kỷ niệm. Bố cái thèng bon chen.
…………………………………….
Mình đang bơi ngon thì bị dầu dính chân. Con Hoa lại bắt hong khô mới cho về . Chóa! Thế là mình quấn khăn làm váy, hong quần áo, ngắm biển.
Về đến đồn, chà mãi, dầu vẫn nhất định ko chịu ra.
“sao bị dính dầu hay vậy? Đoảng!” “ em cận, bỏ kính ra nhìn dầu tưởng tảo nên te te vẫy tảo hix”.
Nghe thương thế con gì, anh M, trực bang , ra cầm nguyên thùng nước rửa chén to vật . “ ấy ấy, đừng đỏ đầu em! “ zô xòe nụ cười nịnh bợ. Mặt lanh te, a M rót nước rửa chén vào chân zô “ rửa cái nèng nó mới ra.” A M lừa như chảo chớp mà mặt anh ý cử tỉnh queo. “ con nhỏ kia đâu bé? “ Nó lăng quăng xuống xã ạ!” “ Rồi tui lại bị chửi à nha, tui trực bang lần nào cũng mất người” .
Con Hoa vừa ngó mặt mình nói “ a TTT thấy tao hỏi mày, Linh đâu? Lại đi rồi hả? Em bảo nó, 9 giờ tối phải về đồn, 9.30 tắt đèn đi ngủ cả hai em. “
………………………………….
Quây quần dưới gốc bàng. Con Hoa hầu chuyện các chiến sĩ. Mình đi tắm xong, lướt qua. Ở đây khí hậu tốt nên tóc mượt, suông đến đẹp. Sờ thích ơi là thích, mà chẻng cần lược, vẫn mượt.
“ Ngồi xuống a biểu. Định tính tiền phòng sao?”. A M hỏi. Con Hoa thì khì khì, zô thì ngước lên nhìn cây bàng “ Ơ ve ở đây kêu nhiều nhở?” Cả làng cười ồ lên. Gớm, có chả tiền thì chả ai dám lấy đâu mờ. Tình quân dân như dao với thớt cơ mờ! A M rất tâm lý, “ hai iem làm gì mà trốn xuống đồn anh? Sao lại có hai chú của đội phòng không, phòng tàu, phòng người chờ ngoài đồn hỉ? “ Hai con nhìn nhau, hix. A M cười xòa “ a đuổi hai thằng đó đi rồi” “ hoan hô a M! iu trực ban thế!” Ai bẩu đang vô tư bơi với các em lính 88, 89. Các em í đang dạy con Hoa bơi, con cà con kê với zô ……đang hăng thì bị gọi lên, tách quân và dân, bắt ngồi uống bia với sĩ quan, ép bia cho dân thủ đô biên, being. Té luôn. Đến đại đội trưởng và chính trị viên, hai anh mà chỉ qua buổi cháo gà, hai con đều thấy rất quý, xuống tận nơi mời lên đơn vị chơi thêm mà chỉ nhận được cái lắc đầu quầy quậy của zô., còn con Hoa thì “ điện thoại em hết pin.” Đại đội trưởng thương lính “ em tạo điều kiện giúp đỡ nhé! “ “ vâng ạ, em cho làm quen với sv em ạ! Hì hì ! Chơi kiểu lấy xích buộc kiến, lấy thừng quấn voi! Kiểu gì cũng nên đàn gom ghé hehe”.
…………………………………………
Muỗi rừng rất ưu ái zô. Toàn nhè gái thủ đô mà đánh chén. Chặt củi chả thấy, chỉ thấy bị xước người, máu rỉ. Â là người QN, cậu bé rất lành. Nó thấy tội nghiệp chị, nó chỉ cho lá rừng, rịt cho cầm máu. Â học quân y nên biết chút chút. Nó trèo lên vách đá thoăn thoắt. Choáng quá! Mình ngồi chờ em, ngước mắt than phục. H Hà Nội tâm sự “ vừa rồi ở AG, TG, nơi khu vực người Cờ Tu sống có hai chiến sĩ hi sinh khi đi tuần. Vách đá trơn, hai em trượt té, và hi sinh khi ở độ tuổi 19, 20…” “ chị ở lại thêm đi chị, 2 năm rồi em chưa về Hà Nội. “ Mình nhìn ảnh của H ở phòng truyền thống, em đang dạy con em đồng bào con chữ và xây nhà cho dân. Trông em thật trẻ. Giờ trông em phong sương nhiều. Chẳng ai nghĩ em là cậu ấm Hà Thành. Mình đùa “ chắc em hư, quậy tưng bừng nên bố mẹ gô cổ đi bộ đội chứ gì? “ Nó cười tinh quái nhưng ở nụ cười vẫn có chất thật, ấm.
Rựa và củi các em vác. 4, 5 con chó, của dân có, của đồn có, làm vệ sĩ đi theo mấy chị em. Về đến đồn, con Hoa kêu là bị đau họng. Zô bảo “ E Â là bác sĩ thú y này ! “ Â đã quen với kiểu đùa của dân Bắc nhưng vẫn la “ chời, ác dễ sợ.” Â chân chất, ấm áp, em có nét đẹp của con trai miền biển, săn, chắc.
…………………..
Mình được ở đồn là do các em lính, các em quý và năn nỉ chú trưởng đồn cho hai chị ở lại. Đến bữa cơm, mình toàn phải ăn gấp đôi. Ăn với chú trưởng đồn và sau đó lại mò xuống ăn với các em. Đúng kiểu lính tráng có suất, bát của ai người ấy rửa, đồ của ai người đó dùng. Mình là khách nên cứ đại đồ của ai, thì lấy mà dùng, dùng xong, các em ko cho rửa, các em rửa giúp



http://s672.photobucket.com/albums/vv82/zaozo/Cu%20Lao%20Cham/?action=view&current=ba00d720.pbw

Quà 20/11 sẽ gửi tặng thầy Bát – dạy môn Lịch Sử Đảng


Trang thứ 2 và thứ 3 của Híp khá nhạy cảm. Mình chắc chắn sẽ đưa cho chị Bình Đào đọc để chị vui lòng, kể cả vui thầm vì chị ý vốn khẩu xà tâm Phật :D. Thầy N, khẩu Phật :)


Và cả thầy Bát dạy môn Lịch Sử Đảng nữa, trang thứ 3, Híp viết bằng tay sẽ làm thầy xúc động. Môn Lịch sử Đảng là môn khó nhằn với những cái đầu óc non nớt tuổi 19 đôi mươi vì để thực sự hiểu môn đó, sv cần có tố chất chính trị hoặc 10 năm sau mới có Đảng trong trái tim vì chín chắn hơn mới hiểu hết được ý nghĩa của nó. Nhưng mà phải học thì từ hồi 20 tuổi thì 10 năm sau mới ngấm nhỉ? Ko thì biết đến bao giờ cho đến tháng Mười ^_^


Mà không mình ko học thầy nhưng mình sẽ tặng thầy bức thư của Híp nhân ngày 20/11 mặc dù lá thư ấy vô cùng quý giá đối với mình và mình vẫn hay lưu giữ thư viết tay và ảnh bè bạn. Mình gửi tặng thầy vì thầy cống hiến cho biết bao thế hệ học sinh. Mà ở cái tuổi sinh viên được học, các em chưa ngấm và chắc chắn sẽ thốt những lời tổn thương thầy nhiều hơn giáo viên trên chuyên ngành chúng mình.


Ở trang thứ 3 này, mình sẽ dạy sv BizCom của mình, đặc biệt là lớp Híp và lớp của Híp “ lesson from thầy N ‘s actions speak louder than words.” > từ bài học này các bạn rút ra được cái gì :)


Hy vọng là Híp ko buồn khi mình lấy lá thư Híp tốn công viết tay (chị Bình Đào bảo là cô bé ấy viết thật lòng . Vui vui!)để gửi tặng thầy Bát nhân dịp 20/11 ( mà mình còn giữ bản scan, Híp ạ :) . Thế là khoảng hơn 5 năm sau, đại diên BAPer mới ngấm lời thầy dạy và gửi lời cảm ơn đến thầy. BAPers khác có học thầy Bát mà!
Hình chỉ mang tính chất minh họa :D

Thời Bao Cấp


Với thế hệ 9x thì đây là khái niệm đồ cổ, với 8x, thì từ 84 may ra còn mang máng.


Mình thì may là còn thở ở thời đấy và vì mẹ suốt ngày mắng mình nên biết “ mày tiền nuôi mày đô la chất đống cao hơn người mày. “ Khổ thế, thấy kể là ngày xưa ở nhà hộ sinh A, (bây giờ vẫn còn), mẹ đẻ ra xong thì mình ngủ như con chó con, sữa mẹ cứ chảy mãi. Mẹ thấy con người khác la khóc vì đói trong khi mẹ nó ko có sữa nen mẹ mình cho nó bú. Mất sữa luôn. Thấy hàng xóm giải thích theo lối duy tâm thế. Biết đâu. Rồi, mất sữa, thời ấy mẹ bảo “ lương mẹ 24 đ /01 tháng mà một hộp sữa Chim của Hà Lan giá 55đ. Một tháng mày uống 10 hộp. Nếu ăn sữa nội thì mày … đi như bị tả … vì hộp sữa đến tay người dùng đã quá hạn cả mây tháng, màu sữa chuyển thành màu nâu”. Mà hồi ấy mua sữa ngoại khó như ma. Ba phải rủ bác Huấn là đồng nghiệp, còng cọc đi khắp phố Hàng Buồm để lùng mua sữa cho con. Bác Huấn ko vợ, ko con và coi mình như con. Nhà bác ở con phố ngay gần cổng sau trường cấp 3 mình. Tết là mình lại cái xe mini Đức ba mua, sang nhà bác chúc Tết và chở bác đi tìm người yêu. : ) . Bác mất khi mình làm việc ở Sài Gòn. Mẹ alo báo tin. Mình bay ra viếng bác. Một người cả đời không bon chen, đối xử với ai cũng tốt nên việc bác ra đi quá đột ngột như cú sốc với bạn bè , đồng nghiệp và gia đình mình.


Lại chuyện nuôi con thời bao cấp. Bà Ngoại ra trông mình được 9 tháng là mẹ tống đi nhà trẻ Sao Sáng. Ngoại xót “ tao sau bảy đứa con, nuôi đứa nào cũng béo tròn, tốt cả sao hai đứa nuôi có 1 đứa, nay bán cái quần, mai bán cái áo… : (. ) Chả là bà mẹ mình được Nhà Nước cử đi học ở Hungary nên khi về nước, quần áo tây nhiều. Thời ấy, có tiền mà ko có hàng nên quần áo tây bán cũng được giá, có sữa cho mình xơi. Mình phá của từ bé ^_^.


Hồi mình dẫn thằng ku Paolo, học sinh Ý của mình đi lòng vòng phố cổ, nó trợn ngược mắt khi nhìn thấy cái bếp bé tí ở tít đằng sau một shop hoành tráng mặt tiền ở phố Hàng Đào. “what? 3 families use it?”. Đồ Sư Cọ Mốc, ko nhẽ dọa cho biết là xóm mình ngày xưa ý, tính xem nào ….hơn 30 hộ gia đình đi chung 3 cái chuồng xí, 1 cái chỗ để đi nhẹ, ko có cửa thì seo? 2 cái buồng tắm nữa chứ. Tắm là xếp hàng. Khi tắm thì 1 xô nước là xong. Trẻ con thì 4 đứa tắm chung một lần. Trẻ con hiểu là bọn đã học cấp 2 ý chứ còn bọn cấp 1 thì tồng ngồng ngoài máy nước, vừa tắm vừa buôn với cả chục người lớn, người thì vo gạo, người thì giặt, om xòm.”


Cũng như bao nhà khác, ba mẹ phải nuôi gà và chim cút để tăng thu nhập. Gà công nghiệp mẹ nuôi một con tuổi giờ đã khú, 28 :), chưa xuất chuồng vì vẫn còn tồ. Ngoài ra mẹ nuôi khoảng mấy chục con gà khác nữa. Cậu Thanh Lếch ( gọi là cậu vì xóm ít trẻ con, và quý nên Thanh Lếch cứ xưng là cậu và chăm như cháu trong nhà chứ Lếch hơn mình giỏi lắm là 10 tuổi) nhìn vào máng gà “ gà nhà chị T còn sướng hơn bọn em, cơm trắng chứ bọn em ăn cơm độn, cơm nâu.” Mẹ bảo nghĩ nó nói vô tư mà xót. Cơm thiu mà, cho gà hoặc đổ vào cái thùng nước gạo của cả xóm, để ngay ở giếng (cạn) có 03 máy nước xung quanh. Tầng bếp là chỗ để tắm, kiểm chỗ để thùng rác. Trèo lên tầng lửng lợp mái tôn nóng hầm hập là góc học tập, mùa hè là góc ngủ, kiểm chỗ dạy học cho các bé thú nhồi bông, chỗ nuôi chuột lang, nuôi mèo mẹ, mèo con, rùa và trăm con chim cút. Chưa kể với tài sắp xếp đồ đạc, 5m2 ấy, mẹ nhồi được cả giá sách, cái máy khâu, một đống đệm mùa đông, và cái máy ấp chim cút do ba và mẹ tự phát minh và chế tạo ( hình như mấy anh mà xưng là cậu của mình cũng góp phần làm nên cái lò ấp chim cút.) Khi lứa chim cút đầu tiên nở thành công, cả xóm chen chúc xem rồi bắc ghế ngắm hoa quỳnh nhà mình nở, uống trả, tán gẫu. Mẹ làm món chim cút hầm sen là tuyệt. Mà phải có chim cút trống thì con mái mới có trứng chứ. Thế mà bà An ( bà bị giời hành vì làn nào rửa tay cũng phải rửa đủ 5 lần, ko kể trời nắng hay mưa, miễn là hàng chục con người chờ bà để vo gạo, giặt quần áo, bà cũng kệ, bà chưa rủa đủ 5 lần, bà chưa giặt quần áo đủ 3 tiếng bà chưa về. ) nhà bà ở trên đầu nhà mình, “ hai đứa giết hết cút trống đi, nó kêu tôi không ngủ được. “ Thế là mẹ phải giết chim cút trống làm thịt liên tục, rán, quay, hầm sen … Mình thích món này mẹ làm lắm nên mình chẳng quan tâm, giết càng nhiều càng được xơi. ^_^. Nhưng giết con gà lai của mình thi ko được. Trong cái lũ gà công nghiệp trắng phớ, ục ich ấy, có con gà trống lai gà ta và gà tây. Bộ lông nó đẹp mê hồn. Mình cho gà ăn là nó mừng rỡ như biết mình quý nó. Thế mà… sau một đợt mình về quê với ngoại, ra .. mẹ thịt mất, mà thịt cho người khác, người mà mình hồi ấy, ghét lém .. Ức! Từ đấy ko bao giờ mình quý một con gà nào đặc biệt cả vì sợ là rồi một ngày, nó lại bị thịt, và mình lại phải ăn ^_^.


Đôi dòng viết vì bé Híp muốn biết về thời Bao cấp. ^_^ May mắn vì có cơi hội dạy Híp và các bạn.