Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

Thú, Vị Cửa Lò


Thú vị vì được biết thêm các con cáo khác J. Khác tổ nên chỉ có những dịp như thế này, các con cáo mới có dịp chia sẻ và kể chuyện nghề.

Cả cô và trò đều có vấn đề chung đấy là không có vốn từ vựng tiếng Việt chuyên ngành nên LL rất hỉ hả khi trò về khoa là được dùng FMT language. Ớ mà từ vựng để đặt biệt danh cho các thầy cô thì sao mà phì nhiêu thế. Do bít nick của H, lần nào Tr và mình nhìn thấy H là hai chị em lại tủm tỉm “ đồng phục của các thầy nên là quần bò hế hế”. Khi mình dislose nick của c.ABCXYZ, chị H lo (law) oánh mình cứ ten tét. “Ơ kìa, đúng còn gì, công nhận là chúng nó láo mà chị công nhân đúng ko? “ “ ừ, Ch_cộng một nguyên âm và cho thêm dấu ngã, mà e ko được tuyên truyền!” ! H law như tỉnh ngộ, lại oánh mình típ.

Ở CL được cái hải sản rẻ, ăn bét nhèJ! Tối, cả nhà cùng quây quầy bên bếp lửa nướng tôm, mực và thịt nướng. Chả có mồi mấy, đội xiên thịt có mình, có vợ đại ca Tr, c M, và c. Hg. Thịt thì ít mà dứa và hành thì nhiều. An ủi, thôi cho đỡ ngấy. Vài phút sau thì hàng về hàng về, mực và tôm to khiếpJ. Công nhận là đại ca Trung , bạn Hoang, Truong và rể khoa mình toàn là Mr Care và anh nuôi khéo tay. Nướng hải sản ngon mê. Chị em cứ ngồi chầu ở bãi biển, tay người cốc bia, tay người cốc rượu vang, chờ anh em tiếp hàng. Nhìn mấy chị em như boatwomen ýJ. TA thù mình và đại ca Trung buổi chiều, mỗi người một máy ảnh, ra nháy cảnh đùi non, đùi đẹp của các thầy cô về nghĩa lộ cho sv nên giờ bác ý thấy mặt trời đêm, tỉa lại mấy chị em vài pô. Chấp luôn!

Là đà rồi, về phòng nghẻo thôi! Tin nhắn “ chơi bài đi, chơi Tú Bò”. “ Ối ối, em ko biết chơi L, em chỉ biết chơi mỗi tiến lên thôi , gạ nhầm hàng rồi!”.

Sáng, về Làng Sen. Mọi người đều kỳ vọng nhiều vì tiếng ông đồ xứ Nghệ và thăm làng Sen quê Bác. Hụt rồi! a chàng HD Viên vô duyên bẩu ko có xe. Cụt hứng! Hôm sau đi vậy. Đi ra chợ hải sản đê. Mình mê mấy con cua và ghẹ chết đi được. Con nào ăn cũng ngonJ !TA rủ, tối đi câu mực đi. “ Mực hay ghẹ? Mà bao nhiêu cân? , giống nhiều cân chỉ có bác xơi thôi nháJ” Nói thế chứ đến tối hôm đấy thì cả tập đoàn líu ríu nhau đi dạo, xem người ta câu mực.

Buổi chiều tắm biển, các mối tình thì nhau nảy nở. Mối tình ay là mối tình “mày không đi tao oánh mày chết” của c.M và anh xe ôm. Ko hiểu a xe ôm có ý đồ bắt chị M làm dâu xứ Nghệ ko mà với chiêu thức tán tỉnh thế, chị M run lập cập cả tối vì sợ bị đánh, ko dám thò mặt ra khỏi khách sạn. Ai bảo bác đi đến đâu là cho số di động đến đấy, làm rai nó tán từ 4.30 sáng. Bác ý mừng húm vì lo sợ, vồ cái rầm sang giường mình “ em ơi nó lại gọi.” “ Ôi trời, bác tắt máy đi, kệ nó” “ Ôi chị sợ lắm!” “ bác đưa đây”. Mình phũ phàng tắt máy rồi lăn ra ngủ típ. “ Ôi ko em ơi, chị phải gọi lại ko nó thù chị!” “ Ơ kia, bác hâm à, bác kệ nó! “ “ ko được chị sợ lắm, cho chị gọi lại, cho chị đỡ sợ” “ thôi tùy bác vậy!”. Vừa buồn cười vừa ngái ngủ, mình đành ngồi dậy. “ alo, anh ơi, đoàn em sáng sớm về HN rồi, e xin lỗi anh, em ko đi xe ôm của anh được ạ!”. “thế nó trả lời bác sao?” “ chị nói là…” “ em hỏi bác là nó trả lời sao vì em nghe bác van xin nó rõ từng từ mà!” “ ko đi thì thôi!”. Thế đấy, mối tình xe ôm ơi của chị M làm mình mất toi bữa ngủ nướng. “ mà em thấy anh bán ghẹ ở chợ hải sản cũng thích chị thì phải?” “ Ôi không chị xin em”. Nỗi khiếp sợ Làm dâu hụt của c M làm bữa hát karaoke càng thêm thi vị. Ai ko hát thì phải nhảy. E ko biết hát nên em mời chị H lo lên đền tội cho có cặp. Cái váy trắng của H law xin ghê được mình trưng dụng chơi trò tung hứng. Tự nhiên thấy có người cầm áo mình tung hứng ko kém “ ơ ớ, à hóa ra đại ca!”. Đai ca trông mặt hiền lành mà duyên ngầm nhé, thế mới tảo hôn chứ . Nghe đồn Sexy Dancer của khoa mình là Ms H.G. hén, hôm lào làng cho mình nghé nhá! Mấy chàng rể khoa mình nhập cuộc rất ngọt. Chị H hát “cô và mẹ là hai con cáo, mẹ và cô ấy hai mẹ mìnJ”. Giọng nàng trong trẻo như trẻ mới lên mẫu giáo nhớn thế mà dạy môn Law.

Cuối cùng thì cũng được đi Làng Sen. Háo hức bao nhiều đến nơi . Lúc về có người khách du lịch đoàn khác nói “ sao lại ùa cả vào thế nhỉ! Nhà Bác mà du khách người ra kẻ vào, cửa nọ, cổng kia, nhốn nháo như trốn tìm, giống như đi lễ hội”. Mọi người về mà thấy bùn cho du lịch Việt Nam và một cái gì đó… ko giống như kỳ vọng. Có một sự giống kỳ vọng đó là NÓNG dã man, một cái nóng thật đặc biệt.

Hóa ra ko phải chỉ có mình say xe mà Bap em, thầy Trg, cũng ngất ngây. LZ cứ lên xe là phải nằm, ko là say. Kệ thôi, các bác đồng ý cho em nằm thì em ko sao chứ bắt em ngồi là em toi. Trg cũng bắt chước và thấy có vẻ hiệu nghiệm. Mà cái xe này lạnh quá. Bao nhiều khăn tắm và áo dài tay của mình, các bác mượn cả. Mình đành lấy béng những thứ có thể đắp được mà quấn. Thế mà rồi…. mình cảm thấy hiện tượng là mình biết đến giờ …… Thò tay nắm tay chị H law ở ghế phía trên, H tưởng mình đùa mà đau quá, mình bấm mạnh tay chị vài lần, H quay lại “ ôi em ơi, chị xin lỗi!”. “Cả nhà ơi, cái L nó bị làm sao rồi!”. Cô Nga phi ngay xuống. “ làm sao đấy L?”. “ em bị tụt huyết áp rồi cô ạ!” . Chồng cô Nga” sao em biết tụt?”. “ e bị nhiều nên biết mà,” Mình nói thế thôi, chứ nói trắng phớ ra là em bị ngẹt huyết áp, máu ko lên não, đơ lun thì chắc bà con tả hỏa. “ cho em xin đường, có gừng thì tốt, em sẽ bị khoảng 02 tiếng, rồi tỉnh, xoa dầu giúp em!”. Dặn dò như đúng rồi, Lzo choáng dần nhưng vẫn ý thức được những ai ở xung quanh. Mô hôi túa ra như tắm, bụng đau gần chết, người lạnh toát. Vẫn may là đến vừa kịp xe dừng ở xứ Nem Chua nên mọi người mua được nước đường và gừng. Mẹ cô Nga lấy ngay ngải rồi vẽ lên mặt mình đốt. May mà có bác không thì mình toi. Cô Nga thì tom gan bàn chân, đốt.” Nóng thế! “. Đại ca Trg bảo “ bảo trai bóp gan bàn chân cho nó. Âm dương mới tốt!” Cô Nga “ trời giờ còn đùa!” “ tớ nói thật” A Trg khẳng định. A. L xông tới, xoa nóng chân Lzo. Kể cũng sung sướng thật mà “ mạnh thế!” . Mọi ng cười ồ lên, hùa vào “ mạnh thế, bóp nữa đi!”. Mọi người được chứng kiến cảnh Lzo rên la thảm thiết, kêu như sắp chết rồi. Bạn H hoảng quá, nắm tay bạn hiền “cậu cố lên, cố cười rồi tớ chụp cho kiểu ảnh trong lúc đi xa” ặc ặc . Bap em thì “ cố lên chị ơi, ối chị vomit ra thế thì em cũng …. e say ô tô rồi!”. Sức nóng của ngải và sự chăm sóc của mọi người đã làm mặt zô hồng dần nhưng vẫn lịm. Một bàn tay chạm lên má rồi chán “ may quá, nó nóng lên rồi, lúc nãy lạnh toát, sợ quá!”. Chị V “ trả khăn, trả áo cho nó”. H “ ơ e mượn áo ai bi giờ!” c V giọng rất người lớn “ e nhìn nó ướt sũng thế kia , mượn của người khác đi”. . Gượng dậy, “ H, Trg hai người nhắm mắt vào cho tớ thay áo”.. Đại ca Trg ới theo “ anh đọc sách rồi nhớ!”. Rồi khăn tắm ở phía trên gửi xuống hậu xe ầm ầm. Mình được quấn chặt, ấm quá! Bạn hiền H còn ngồi ôm khư khư chân mình ủ cho bạn ấm, cứ như là tớ sắp xuống lỗ không bằng hì hì . Cảm động quá! H động viên “ chị cố gắng lên rồi em cho chị làm tình làm tội”. “ Ối không, làm tội thôi, ko làm tình đâu! Hehe”. Mình tỉnh dần thì giống y như mẹ, cô Ng mắng hôi “ biết bệnh L mang theo chè gừng chứ?”. “ bao giờ e cũng mang mà e toàn ngất vào lúc quên ko mang . Bênh rình người chuẫn thế!

Một chuyến teambuilding thú vị và ấm áp! Cảm ơn cả nhà đã chăm sóc trò BAP và đồng nghiệp Zo Còi là em nhé!


Note: Pakon xem ảnh cẩn thận vồ ếch nhá ! Thấy chị đú, em đòi nhảy xếch, cuối cùng thì hôm đấy em có vomit ko?




Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

Field Trip thời H5N1




Vừa mới đặt chân đến xứ Siam đã bị ái Ơ nó chèn ép. Cái giống giai 9 vía này kinh quá đi, ỏn ẻn, môi vén lên cười hình vuông sao mà khiếp. Tóc thì dài thượt, lòa xòa, áo thì màu hồng pha cháo lòng. Giọng thì dài ra lê thê cái chữ Yes đến cả cây số. Nếu nói về nghệ thuật đàm phán thì lễ tân tại khách sạn là những tay cự phách. Quả ái Ơ này cũng thế, nó chèn chị em đến hãi. Cái cảm giác tởm của lần đầu va chạm đã đeo bám mọi người mãi thôi.


Sáng, ra đường, tìm mỏi mắt cũng ko thấy gái xinh, giai đẹp trai xứ này. Hay tại quả Gái Ơ nó ám ảnh. Rùng mình khi nghĩ hình ảnh ái Ơ nên nhìn dân local mà ko sao vạch ra được một nét đẹp tự nhiên của người dân Bangkok. Có lẽ còn lâu lắm du lịch nhà mình mới đuổi kịp Thái nhưng mình ko thích cái cách quá thương mại hóa như thế. Nhớ nụ cười tươi, thấm đẫm tự nhiên của Hidden charm nhà mình cơ.



Bankok là xứ Mall mới đúng. Công nghệ shopping và thái độ dịch vụ thì quả thật là amazing. Chúng nó dụ dỗ người ta đi vé hàng không giá rẻ rồi chăn dắt người ta xòe tiền vào shopping. Mình đi chuyến này, mình phải đi cho què cẳng thì thôi. Hừm bỏ xiền ra để đi học hỏi, tích lũy kinh nghiệm và trải nghiệm về du lịch mà. Ở mấy cái Mall, mình học hỏi được nhiều về Retail Marketing, nhà hàng và du lịch.




Mình đã được nghe là một trong những nguyên nhân mà khách du lịch khi đến Việt Nam không happy đó là cái nhà vệ sinh. Anh William Cường (WC) ở đây đẹp quá, như quán cà phê ý L. Nhưng mà cũng tùy từng nơi nhé, đến Cọ Xa Mẹc vào nhà dân viếng anh WC thì cũng chả khác gì ở Việt Nam.



Dân Siam ( tên nước Thái cũ) móc xiền ngọt như mía. Đi vào chợ mới thấy dân nó ko ăn vặt nhiều như dân mình JJJ. Hiếm hoi mới lùng ra được thùng rác mà mọi nơi đều sạch sẽ. Đồ lưu niệm thì quả thật đẹp và xum xuê như vải được mùa. Hix người Việt mình sáng tạo kém ai đâu. Nếu cho các bác trưởng thôn, già làng J đi sang Siam một chuyến, nhìn mẫu mã của dân Siam thì về đảm bảo các bác làm được khối thứ đẹp hơn thế. Cùng một con ốc biển, dân Siam nó gắn thêm vài thứ nạm vàng, nạm bạc , 1 tí thôi mà nó bán được khối xiền, gấp 10 lần. Rồi cả cái xơ mướp. Nhà mình làm giẻ rửa bát. Nó làm thành cái bao tay, đẹp long lanh và tất nhiên nó bán được gấp 30 lần giá trị của giẻ rửa bát. Cả cái thứ ĐỒNG LÁT BÁN ĐÊ là vỏ lon bia, nó biến thành ô tô, xe máy. Lại bán được khối xiền. Cái trò này hồi mình đi D.C mình cũng thấy, có điều ở DC người ta biến vỏ lon bia thành con cá sấu và các con vật khác. Tính thực dụng nằm ngay ở những món quà lưu niệm. Cùng chất liệu dừa, nó thành những thứ mà khi người ta mua về người ta có thể dùng được chứ ko chỉ trưng bày. Vậy là nó lại vừa bán được hàng, mà khi người ta dùng, người ta lại marketing cho xứ Siam không công.




Sang các vùng biển Việt Nam vẫn sướng chán. Bọn mình đi Cọ Xa Mẹc, chúng nó chặt mình đẹp luôn mà vẫn ko thấy đau. Thế mới pro chứ! Mà tắm ở đây vẫn ko thích bằng tắm ở biển nhà. Chả hỉu tại sao nữa. Được cái matxa là sướng J!


Từ cảng vào bãi tắm bọn mình lại mất xiền taxi thùng. Ở đây họ chở khách ở đằng sau thùng xe và khi đi vào rừng ra bãi tắm, khách có cảm giác như đang đi vào rừng Amazon.Thi thoảng họ bắt khách mới, xe hết chỗ thì khách đứng bám vịn vào thùng như trong phimJ. Thú vị phết!


Đồ ăn thì ko nhiều và có thể vì công nghiệp hóa nên nó sạch mà ko ngọt, ko thơm L. Hổng thích!
Nhà hàng thì nhiều, phong phú và mỗi nhà hàng có một concept khác nhau. Ấn tượng nhất là các nhà hàng ở đây đã dùng PDA để operate. Cái này hữu ích cho môn Service Marekting đây!
Bạc thì nhiều lém nhưng độ tinh xảo hơi hiếm. Ra Hàng Bạc nhà mình mua sướng hơnJ!


Ở sân bay, mặc dù khá vật vờ nhưng mình vẫn cố đi chụp các concept của các hãng hàng không. Chắc thấy mặt mình bạc phếch, lại ngơ ngơ nên có ít nhất 3 chiến sĩ ra hỏi thăm “ do you need help?”. Sân bay chúng nó to , rộng, hiện đại, sạch và luôn có một đội chỉ đứng để quan sát và chăm sóc khách nào cần sự giúp đỡ gì ko. Có thể nói đội này đã làm tăng cảm giác thoải mái cho khách đúng như câu slogan của du lịch Thái bây giờ là Amazing value!


Cái K, nó đi Mall, bị lạc vì Mall rộng quá. Nó hét giữa chốn ba quân “ I am lost” thế là dân địa phương đang đi Mall lập tức giúp ngay. Chưa kể mấy anh của Information thì nghiễm nhiên đấy là their job.


Tiếng Anh hehe ! Chị H.M dùng tiếng Anh chuẩn, du học ở Úc về hẳn hoi mà ko thể nào nói cho dân Siams hiểu thế là phải gọi cái V.S nó dùng tiếng Anh bồi thì dân phục vụ mới hiểu “ two more two more.. ..50 bath maaadammm… Write write write …. Thannkkkkk youuuuu madammmmmm! “ . Xin tăm xỉa răng thì nói tiếng Anh nó ko hiểu, V.S gọi bồi ra rồi nhếch môi, vạch răng chỉ vào. Ấy thế mà lại được tăm. Muốn họ hiểu thì một từ phải nhại lại 3 lần và kéo dài giọng ra. J


Giao thông của Siams khá phát triển mà mình ghét cái mùi ga của xe. Cộng với kiểu tổ lái của mấy bác túc tuc, ngày đầu ra quân mình về khách sạn mình gục luôn.


À vào Mall, lên chố nó bán sách, tha hồ đọc chùa mà ko bị ai đuổiJ Chỗ ngồi đọc thì lại như ở nhà, thế là tớ coi cọp luôn 4 tiếng đồng hồ. Cái shop “Tuyên truyền” làm mình ấn tượng và nó trigger mình một idea mới.


Mấy cô tiếp viên hàng không thì ối trời ơi đẹp quá! Mấy bộ trang phục đẹp mê hồn mà vẫn thua nụ cười của xứ Hidden Charm nhà tớ nhá!


Bỏ xiền ra nên cố gắng trải nghiệm nhiều nhất có thể, về chia sẻ với SV, BAP em nhà mình. Giờ thì gục thật sự rồi! Lưng muốn dán chặt vào giường thôi!